Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Masha

Hoàng hôn bao phủ đường phố trong một tầng trời chiều ấm áp, bên đường có vài cửa hàng đã dọn dẹp, có vài cái lại vừa mới bắt đầu bày quán. Hạ Sơ Lam đi theo sau Cố Hành Giản, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Hắn sẽ nói gì đây? Nàng không hiểu sao mà có hơi chờ mong, lại hơi khẩn trương.

Một tiểu đồng tập tễnh chạy tới, thiếu chút nữa đụng vào hắn, hắn cúi người đè bả vai tiểu đồng lại, dặn dò: "Chú ý chút."

Tiểu đồng nhếch miệng, bi bô nói tạ, sau đó hấp tấp chạy đi.

Thời điểm đối mặt hài tử, hắn lúc nào cũng đặc biệt ôn nhu, đại khái thực thích hài tử đi?

"Buổi sáng Diễn Nhi không thấy được tiên sinh, giống như không có tinh thần đi khảo thí." Hạ Sơ Lam nhìn hài đồng chạy xa, lẩm bẩm nói ra.

Đã nhiều ngày không thấy hắn, nàng cũng không có tinh thần. Chẳng qua rốt cuộc nàng là nữ hài tử, sẽ không nói trắng ra.

Cố Hành Giản cúi đầu nhìn búi tóc nàng cắm trâm hoa, chậm rãi mở miệng: "Ta ở Quốc Tử Giám nhìn thấy hắn, là chủ khảo vòng thứ hai khảo thí của hắn."

Hạ Sơ Lam quay đầu lại, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn. Những lời này là có ý tứ gì? Sau khi Quốc Tử Giám đóng cửa, còn có thể tùy tiện vào ra? Chủ khảo…… Hắn lại về Quốc Tử Giám dạy học?

Cố Hành Giản đến gần một bước, nhìn nàng chăm chú: "Hôm nay ta thay mặt thiên tử hạnh học, nàng ở trên phố hẳn là thấy."

Hạ Sơ Lam lảo đảo một bước, thiếu chút nữa đứng không vững. Cố Hành Giản duỗi tay giữ cánh tay của nàng, hai người dựa vào nhau càng gần.

Gần trong gang tấc, tim nàng đập thực nhanh, ngửa đầu nhìn hắn, nghe thấy rõ ràng thanh âm của hắn: "Ta chính là Cố Hành Giản."

Cách không xa thanh âm người bán hàng rong rao hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm, còn có tiếng bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ bên đường, phảng phất như thủy triều thối lui, chỉ có những lời này, như sấm dậy bên tai.

Nàng nhắm mắt lại, bắt lấy cánh tay hắn mới có thể đứng vững, bỗng nhiên cười cười: "Tiên sinh, không cần nói đùa……"

Cố Hành Giản thấy nàng không tin, buông một tay đang giữ nàng, từ trong ngực lấy ra một đồ vật, đưa đến trước mặt nàng. Túi kim ngư kim sắc, cũng có tên họ, đây là tượng trưng cho thân phận quan lớn!

Hạ Sơ Lam cười khổ một cái, dời ánh mắt đi.

Trong đầu vô số lần lóe lên ý niệm, lại bị nàng cố tình xem nhẹ, rốt cuộc từ trong góc một lần nữa kéo ra ngoài. Người này chính là Cố Hành Giản, thời gian hắn xuất hiện ở Thiệu Hưng, đó là những ngày hắn bị đình quan. Trong nhà hắn đứng thứ năm, kêu Cố Cư Kính là huynh trưởng, còn có hôm nay Tần La cố ý vô tình thử nàng.

Nàng cho rằng hắn là một thư sinh nghèo, hoặc là một tiểu quan con đường làm quan không thuận, nàng thậm chí nghĩ tới nàng dưỡng hắn là tốt rồi. Lãng du sơn thủy, giang hồ xa xôi, hắn muốn làm gì, nàng liền bồi hắn làm cái đó.

Nào biết người ta căn bản không phải người có tài nhưng không gặp thời, mà là Tể tướng quyền khuynh triều dã. Người trọng dụng Ngô Chí Viễn, người đứng đầu phái chủ hòa bị phái chủ chiến thật sâu phỉ nhổ. Lục Ngạn Viễn nói hắn giỏi về tâm kế, bài trừ đối lập, không từ thủ đoạn. Làm một quyền thần nắm hết quyền hành nhiều năm, ngẫm lại cũng không thể nào sạch sẽ thuần túy.

Thân phận này, vượt qua tưởng tượng của nàng rất xa, cũng vượt qua phạm vi nàng có thể thừa nhận. Nàng buông tay Cố Hành Giản, lui về sau hai bước, trịnh trọng hành lễ: "Dân nữ không nhận ra tướng gia, thỉnh tướng gia thứ tội."

Nàng cúi đầu, Cố Hành Giản không nhìn thấy biểu tình của nàng, trong lòng không khỏi luống cuống một chút: "Hạ cô nương không cần như thế. Ta không phải cố tình dấu diếm."

Hắn đích xác chưa bao giờ cố tình dấu diếm, bởi vì nàng cũng chưa từng nghiêm túc hỏi. Nàng hiện đang hối hận đã biết chân tướng. Nàng tình nguyện hắn chính là Cố Ngũ, là tiên sinh dạy học bình thường nàng thích kia, mà không phải Tể tướng cao cao tại thượng. Thân phận này, so với Lục Ngạn Viễn còn cao hơn không thể chạm tới. Trách không được thời điểm ở Thiệu Hưng, hắn từ chối thẳng thừng.

Là nàng không biết tự lượng sức mình.

"Dân nữ bỗng cảm thấy thân thể không khoẻ, cáo lui trước." Hạ Sơ Lam xoay người rời đi. Nàng theo bản năng tránh né, không muốn nói thêm gì nữa.

"Hạ……" Cố Hành Giản nâng tay lên, chỉ chạm được lọn tóc bay lên của nàng, xẹt qua đầu ngón tay của hắn, trơ mắt nhìn nàng đi xa.

Rõ ràng còn có vài lời chưa nói ra được.

Góc đường trong ngõ nhỏ, Tiêu Dục hai tay ôm ngực, nhìn về phía Cố Hành Giản đứng bên đường. Hắn không phải cố ý nghe góc tường, mà nghĩ đến hỏi một chút những chứng cứ đó có phải Cố Hành Giản giúp hắn tìm hay không. Không thể ngờ đến thấy một màn này. Đường đường Cố Tướng, cũng có thời điểm ăn mệt trước mặt nữ tử. Cô nương này cũng có chút ý tứ, nữ tử bình thường nếu biết người trước mắt là Cố Hành Giản, không phải kích động bổ nhào tới, cũng là kinh hỉ mà ngất xỉu thôi.

Nàng phải khen ngược, đi luôn, trực tiếp đem người ném ở bên đường.

"Ngươi còn muốn nhìn bao lâu?" Cố Hành Giản xoay người, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía ngõ nhỏ Tiêu Dục đứng. Tiêu Dục biết bị hắn phát hiện, chỉ có thể đi ra ngoài.

Cố Hành Giản lạnh lùng hỏi: "Hay là hoàng thành quân không có việc quan trọng gì khác, Đề Cử đại nhân cả ngày nhìn chằm chằm bổn tướng làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!