Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Masha

Màn đêm buông xuống, cả tòa hoàng cung bao phủ trong một mảng bóng cây cùng ánh lửa lập lòe.

Hành lang hậu cung từ thời Tiền triều lấy tên là Cẩm Yên. Hành lang dài cách xa nhau, trải dài tự tây sang đông, gồm một trăm tám mươi gian nhà, trang trí xa hoa, theo thế đất cao thấp nhấp nhô. Giang Nam nhiều mưa bụi, cho nên trong hoàng cung hầu như tất cả công trình kiến trúc đều xây hành lang tương liên với nhau, có thể không cần bung dù đi khắp các nơi.

Trong Hậu uyển Hoàng cung có xây một cái tiểu Tây Hồ, bởi vì Cao Tông yêu thích phong cảnh Tây Hồ, lại không đành lòng mỗi lần xuất hành đại động can qua, hao tài tốn của, đơn giản liền đem Tây Hồ chuyển vào trong hoàng cung. Chẳng qua quốc khố vẫn luôn không đầy đủ, Cao Tông lại đề xướng tiết kiệm, bởi vậy rất nhiều đình đài lầu tạ còn trong trạng thái kiến tạo dở dang.

Cao Tông đứng trên ban công điện bên cạnh tiểu Tây Hồ xanh biếc, ngẩng đầu nhìn màn đêm xa xa. Mặt hồ bị gió thổi gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ngân quang trên bầu trời, ánh trăng vừa tròn. Đổng Xương cầm kiện áo choàng khoác lên vai Cao Tông, nhỏ giọng nói: "Quan gia, Vi y quan tới rồi."

Cao Tông trở về trong điện, Vi Từ vác hòm thuốc đứng ở chỗ đó: "Vi thần phụng ý chỉ Thái Hậu, tới bắt mạch cho quan gia."

Cao Tông ngồi trên giường ngự, đối Vi Từ nói: "Bệnh trẫm trong lòng trẫm hiểu rõ, Vi ái khanh chỉ cần nói cho trẫm một lời thật, đời này trẫm khó có con nối dõi đúng không?"

Vi Từ hoảng sợ quỳ xuống nói: "Quan gia, ngài đừng nói như vậy."

Cao Tông nâng tay đè lên trán: "Ngươi không cần an ủi trẫm. Hài tử Mạc Quý Phi từ khi sinh ra đã yếu ớt, là do trẫm. Làm hại nàng tuổi còn trẻ đã phải chịu tang nhi tử, buồn bực không vui, là trẫm có lỗi."

"Quan gia, ngài ngàn vạn lần đừng lại tự trách, bảo trọng long thể a!" Đổng Xương dẫn đầu quỳ xuống, những người khác cũng đều đi theo quỳ xuống.

"Trẫm đã tới tuổi này rồi, đối với chuyện con nối dõi cũng hết hy vọng." Cao Tông khoát tay, buồn bã nhìn bên ngoài cửa sổ, "Vi y quan không cần lại khai dược cho trẫm."

Vi Từ than một tiếng. Kỳ thật bệnh này của Cao Tông đều là do khi còn trẻ bị dọa sợ mà ra. Năm đó mơ hồ bị đẩy ra kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại vì tránh né quân Kim truy kích, một đường hoảng loạn Nam hạ, đến chỗ nào cũng không dám dừng lại quá lâu, hơn nữa bên trong triều đình còn xảy ra binh biến, thường xuyên mệnh treo lơ lửng, đã bị dọa ra tật xấu.

Hiện giờ con nối dõi dưới gối Cao Tông thực là vấn đề lớn. Hoàng tử duy nhất lại chết non một năm trước, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đều thực sốt ruột, nhưng loại bệnh này, quả thực trị không hết.

Người trong điện đều cúi đầu, không dám nói lời nào. Lúc này, một nội thị ở ngoài điện hô: "Quan gia, Hoàng Hậu tới."

Cao Tông thu hồi u sầu, lệnh Đổng Xương bọn họ đứng lên, chính thanh nói: "Tuyên."

Ngô Hoàng Hậu đến dâng Cao Tông chén thuốc bổ thân thể, nàng mười bốn tuổi đã chăm sóc Cao Tông, sau khi tiên hoàng qua đời từ Quý Phi tiến phong hoàng hậu, hiền đức hiểu lễ, trên dưới trong cung đều đối nàng tôn kính có thêm. Nàng hành lễ với Cao Tông, bảo cung nữ dâng lên chén thuốc, thấy sắc mặt Cao Tông không tốt, liền khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, chén thuốc này là mẫu hậu cố ý phân phó điều chế, ngài vẫn nên uống đi."

"Người tới, cấp Hoàng Hậu ban ngồi." Cao Tông cầm lấy chén, đem dược uống một hơi cạn sạch. Ngô Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới ngồi xuống, đối Cao Tông nói: "Nghe nói Hoàng Thượng mấy tháng gần đây đều không lâm hạnh hậu cung, có cần thần thiếp lại thu xếp vài tân nhân tiến vào?"

Cao Tông không lập tức trả lời, mà lệnh Đổng Xương đem người trong điện dẫn hết đi, sau đó mới nói: "Hoàng Hậu, thân thể trẫm không được, không cần lại đạp hư những cô nương tuổi trẻ đó. Sau này, hậu cung không cần lại nạp tân nhân."

Ngô Hoàng Hậu vừa nghe, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Hoàng Thượng, ngài đây là vì sao? Là thần thiếp vô năng."

"Chuyện này sao có thể trách nàng? Mau đứng lên." Cao Tông duỗi tay muốn đỡ, Ngô Hoàng Hậu mới từ trên mặt đất đứng lên, lại nghe Cao Tông nói, "Hoàng Hậu a, nàng lại gần đây."

Ngô Hoàng Hậu chậm rãi đi qua, đứng ở trước mặt Cao Tông, Cao Tông kéo nàng ngồi xuống bên người, nắm tay nàng nói: "Trẫm biết rõ, mình không thể lại có con nối dõi, các ngươi cũng đều biết, hà tất lại lừa mình dối người? Chỉ là đối với hoàng trữ, trẫm nhất thời lưỡng lự. Phổ An cùng Ân Bình hai vị quận vương, nàng xem ai tốt hơn?"

Ngô Hoàng Hậu trầm ngâm một chút.

Trước kia Thái Tổ băng hà, lệnh đệ đệ Thái Tông kế thừa đế vị. Tịnh Khang khó khăn về sau, Thái Tông nhất mạch cơ hồ chết hết, Cao Tông lại không có hài tử, liền từ đời sau Thái Tổ tuyển mấy hài tử, dưỡng ở Đông Cung. Chờ những hài tử này lớn lên một chút, lại chọn hai người xuất chúng, phân biệt dưỡng dưới gối Ngô Hoàng Hậu cùng Trương Hiền Phi, một người là Ân Bình Quận Vương Triệu Cửu, một người là Phổ An Quận Vương Triệu Lang, hai người đều đã thành niên, xuất cung xây phủ.

Bởi vì Cao Tông vẫn luôn muốn có hài tử của chính mình, đối hai vị quận vương này cũng không phải rất coi trọng, nhưng hiện giờ lại không thể không thận trọng suy xét trong hai người họ tuyển một người thừa kế.

"Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân, hiện tại suy xét này nọ có phải còn quá sớm hay không?" Ngô Hoàng Hậu nói.

Cao Tông lắc đầu nói: "Đế vương há là một sớm một chiều có thể bồi dưỡng được? Trẫm trước kia còn nghĩ sinh một hài tử của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, hiện tại xem ra, đây hết thảy đều là ý trời a."

Thái Tông từ chỗ Thái Tổ lấy đi ngôi vị hoàng đế, cuối cùng vẫn phải truyền lại cho hậu nhân Thái Tổ.

"Thần thiếp nhất thời cũng lưỡng lự. Tuy nói Ân Bình Quận Vương là lớn lên dưới gối thần thiếp, nhưng Phổ An Quận Vương nhìn cũng thực tốt, chẳng qua sau khi bọn họ xuất cung, rất khó đến nội cung đi lại, cũng đã nhiều ngày không gặp. Cố tướng đã từng dạy bọn họ, không bằng Hoàng Thượng hỏi một chút ý tứ hắn?"

Cao Tông đối với việc Hoàng Hậu không đề cử hài tử chính mình dưỡng qua, cảm thấy thập phần vui mừng. Ngẫm lại Cố Hành Giản lúc trước đích xác đã ở Đông Cung dạy bọn họ, đối phẩm hạnh bọn họ hẳn là có chỗ tường tận, liền nghĩ ngày mai sau khi thiết triều chấm dứt, lưu hắn lại hỏi một câu.

Chờ sau khi Ngô Hoàng Hậu hồi cung, Cao Tông đang nghĩ đi chỗ Mạc Quý Phi nhìn xem nàng, Tiêu Dục tới cầu kiến. Hắn quỳ gối trên điện, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng, sau khi Ô Lâm chạy thoát, hoàng thành quân tuy đã lùng bắt bốn phía toàn thành, nhưng phạm nhân đến nay còn chưa tróc nã quy án. Thần kiến nghị, lệnh vệ quân tăng mạnh kiểm tra các cửa thành, đừng cho người khả nghi ra khỏi thành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!