Editor: Masha
Ban đêm, Hạ Sơ Lam nằm ở trên giường không ngủ được. Nàng không biết nguyên do Cố Ngũ đột nhiên lấy lại vòng tay hoa nhài kia, cứ cảm thấy lúc ấy hắn có chút quái quái. Nhưng hình như hắn không muốn nhiều lời, nàng cũng không truy vấn.
Dù sao chỉ là một cái vòng tay thôi, nàng cũng không đến mức canh cánh trong lòng.
Nàng thở dài, gối lên lòng bàn tay của mình, nhớ tới hôm nay hắn vô cùng ôn nhu, khóe miệng khẽ nhếch. Cảm thấy chuyện gặp phải người hoàng thành quân cũng không quá đáng sợ nữa.
Chỉ là lo lắng hắn có chuyện gì, ngày mai muốn đi gặp hắn. Ngày thường đều là hắn tới tìm bọn họ, hình như nàng còn chưa biết hắn ở chỗ nào, cũng chưa từng hỏi qua. Hiện tại ngẫm lại, trừ bỏ gia thất, nàng hoàn toàn không biết gì về Cố Ngũ cả, ngay cả sinh nhật cũng nhờ đi xem bói mà ngẫu nhiên biết được. Nhưng sao nàng lại rơi vào lưới tình nhanh như thế?
Từ trước nàng hơi không hiểu nguyên chủ, cảm thấy chỉ một Lục Ngạn Viễn mà thôi, sao có thể làm nguyên chủ yêu đến nông nỗi muốn sống muốn chết. Nhưng đợi đến khi chính nàng gặp Cố Ngũ, tuy rằng chưa đến loại trình độ như nguyên chủ, nhưng cũng minh bạch chuyện tình cảm này, người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc u mê.
Có lẽ không phải mỗi người trong cả một đời, đều sẽ gặp được người khiến bản thân nguyện ý phấn đấu quên mình để yêu. Nhưng gặp được, lại không biết là may mắn, hay là bất hạnh.
Hạ Sơ Lam trở mình, nhìn màn trướng, hoàn toàn không buồn ngủ. Mắt thấy cách bổ thí càng ngày càng gần, chờ đến khi bổ thí kết thúc, nàng cũng không còn lý do gì lại lưu lại Lâm An, đến lúc đó chia tay hắn, không biết khi nào mới tái kiến. Hắn có thể quên nàng không?
Lâm An dụ hoặc nhiều như vậy, trên đường tùy tiện một kỹ nữ đi qua, đều ném hoa cho hắn……
Nàng trằn trọc, một đêm không ngủ. Thời điểm hừng đông, Tư An cầm một phong thơ tiến vào đưa cho nàng, là từ Thiệu Hưng gửi tới. Tư An nói: "Chúng ta dàn xếp chỗ ở xong xuôi, nô tỳ liền nói nơi ở cho tam gia. Đại khái là tam gia gửi tới."
Hạ Sơ Lam mở ra thư, quả nhiên là Hạ Bách Thanh viết. Trong thư hắn hỏi thăm tình hình bọn họ gần đây, cũng báo trong nhà hết thảy bình an. Hạ Bách Mậu xử lý sinh ý cũng coi như gọn gàng ngăn nắp, cũng không có chuyện gì nhiễu loạn.
Nhị thúc này của nàng sợ vợ như sợ hổ, lại không có trí tuệ của cha và tam thúc, nhưng cũng không tính là không chống đỡ được. Đỗ thị nói cũng có câu đúng, nàng không thể nào vĩnh viễn không gả chồng, vẫn luôn ngốc tại Hạ gia. Nàng đã từng nghĩ chậm rãi chờ người kia xuất hiện, giúp Hạ gia qua vài năm, nhưng hiện tại nàng đã gặp Cố Ngũ, liền sinh vài phần tâm tư muốn gả chồng.
Chỉ hy vọng nhị phòng có thể không chịu thua kém, chống đỡ Hạ gia, dưỡng lão lo tang cho lão phu nhân, đối xử tử tế với hai phòng kia. Như vậy nàng cũng yên tâm chút.
Kỳ thật nếu phân gia, nàng không cần nhọc lòng nhiều vậy. Dù Đỗ thị thân thể không tốt, tìm mấy quản sự đắc lực, vẫn có thể đem phần gia sản của đại phòng kinh doanh tốt. Nhưng lão phu nhân không đồng ý phân gia, cảm thấy ở cùng một chỗ mới có vẻ con cháu thịnh vượng, cho nên ai cũng không dám đề cập chuyện này. Thấy lão phu nhân không chịu tam phòng cũng không phân ra, vẫn thành thành thật thật theo chân bọn họ ở cùng một chỗ.
Rốt cuộc về sau Hạ Khiêm và Hạ Diễn đều muốn làm quan, quan lộ kiêng kị nhất là bất hiếu và trong nhà lục đục. Không tề gia, dùng cái gì trị quốc bình thiên hạ? Cho nên nhị phòng ngấp nghé ngôi đích tôn cũng vậy, nàng không ưa nhị phòng cũng thế, vẫn duy trì ngoài mặt bình thản, nếu không sẽ không tốt với quan lộ của nam nhân trong nhà.
Hạ Sơ Lam đối với Hạ gia sự tạm thời yên tâm, một đêm không ngủ, tinh thần không tốt. Chờ ăn xong điểm tâm, nàng dọn ghế nằm đến phía dưới bóng cây trong viện, vừa đọc sách, vừa hóng mát.
Hạ Diễn đêm qua chơi đùa, hôm nay chuyên tâm đọc sách. Mặt ngoài cậu cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, kỳ thật trong lòng thực khẩn trương. Dù cho không hy vọng mấy sẽ thi đậu, nhưng không thể nào không thèm để ý kết quả, muốn chuẩn bị thật đầy đủ.
Tư An và Lục Bình sợ quấy rầy cậu, thanh âm nói chuyện nhỏ đi rất nhiều. Tư An ngồi bên cạnh Hạ Sơ Lam thêu thùa may vá, Lục Bình thì vẩy nước quét sân. Hạ Sơ Lam xem sách một lát, đem sách đặt ở trên bụng, híp mắt nhắm mắt dưỡng thần, trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn.
Bỗng nhiên vang lên thanh âm đập cánh phành phạch, giống như có thứ gì bay vào, trên cây rớt xuống vài phiến lá rụng.
Dưới tàng cây hai người cả kinh, liền nghe được trên cây có thanh âm quái dị hô: "Không bắt được, không bắt được!"
Hạ Sơ Lam đứng lên, ngẩng đầu nhìn thấy trên ngọn cây có con chim anh vũ béo toàn thân tuyết trắng, một đôi mắt đen quay tròn chuyển động. Xem màu lông và chủng loại, thập phần hiếm lạ, hẳn là giá trị xa xỉ. Nó vỗ cánh, ngừng trên ngọn cây, lại kêu hai tiếng. Ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa dồn dập: "Xin hỏi có người ở nhà không?"
Lục Bình vội vàng chạy tới cạnh cửa hỏi: "Bên ngoài là người nào?"
"Thật xin lỗi, anh vũ nhà ta bay đến nhà ngài đi, có thể làm phiền các người mở cửa hay không?" Bên ngoài nữ nhân nói chuyện thập phần khách khí.
Lục Bình quay đầu lại nhìn Hạ Sơ Lam một cái, thấy cô nương gật đầu đồng ý, hắn mới mở cửa. Ngoài cửa mấy nam tử hộ viện đứng, dáng người cường tráng. Một ma ma mặt mũi hiền từ đứng cạnh cửa, vừa rồi đúng là bà nói chuyện. Phía sau bà còn có một phụ nhân dung mạo tú mĩ trẻ tuổi, đuôi mày có điểm nốt ruồi son, trong ngực còn ôm một tiểu đồng xinh xắn như ngọc.
Tiểu đồng kia mặc áo ngoài ngắn bằng gấm vóc vân văn, trên cổ đeo chuỗi ngọc lưu ly vàng ròng, mặt mày tinh xảo, một đôi mắt như nai con, người xem tâm đều mềm.
Ma ma kia cười nói: "Quấy rầy. Chúng ta bắt xong anh vũ liền đi."
"Mời vào đi." Lục Bình giơ tay mời.
Đoàn người liền vào cửa, Hạ Sơ Lam để Tư An dọn ghế nằm dưới tàng cây đi, tiện cho bọn họ bắt chim anh vũ. Nàng thối lui đến dưới hành lang, tò mò xem bọn họ làm sao bắt con chim rất có linh tính kia, trong lúc đó cảm nhận được thiếu phụ mỹ mạo kia vẫn luôn nhìn về phía mình.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười. Lâm An dân phong thuần phác, xưa nay người không quen biết đều nhiệt tình như vậy, chắc hẳn vài vị này cũng không phải người xấu. Huống chi nghe khẩu khí hạ nhân nhà này còn thực lễ phép. Vú già còn như thế, càng miễn bàn chủ nhân. Nếu không nàng cũng sẽ không để bọn họ tiến vào.
Thiếu phụ kia chạm đến ánh mắt Hạ Sơ Lam, chủ động đi tới, đại khái ôm mệt mỏi, đặt tiểu đồng trên mặt đất, tiểu đồng còn đứng chưa vững, liền ngoan ngoãn ôm chân nàng, ngửa đầu nhìn Hạ Sơ Lam, đầy mặt ngây thơ tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!