Chương 23: (Vô Đề)

Editor: Masha

Hạ Bách Thanh và Hạ Tĩnh Nguyệt cùng ngồi dưới giàn nho trong viện đánh cờ. Hạ Bách Thanh đặt xuống một con cờ trắng, hiền hoà cười nói: "Nguyệt nhi phải cẩn thận."

Hạ Tĩnh Nguyệt sửng sốt, mình bất tri bất giác đã mất đi nửa giang san, chỉ có thể rũ đầu: "Nữ nhi thật không thể thắng cha."

Liễu thị bưng hoa quả lại đây, nhìn ván cờ, cười nói: "Đương thời người co thể thắng cha con cũng không nhiều lắm, Nguyệt nhi tuy bại vẫn còn vinh."

Hạ Tĩnh Nguyệt nhịn không được cười rộ lên, cả người nhã nhặn lịch sự nhu mĩ, tuổi vừa cập kê đã kiều diễm như hoa.

"Tam thúc!" Hạ Diễn chạy tới, thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu.

Liễu thị vội đưa khăn qua: "Lục công tử đây là làm sao vậy? Sốt ruột như thế."

Hạ Diễn tiếp nhận khăn, hướng Liễu thị nói lời cảm tạ, cẩn thận đưa giấy tiên cho Hạ Bách Thanh: "Tam thúc mau giúp con nhìn xem, có nhận ra chữ viết này hay không."

Hạ Bách Thanh cầm lấy giấy tiên, sau khi xem xong, nhịn không được tán dương: "Giấy tiên này Diễn Nhi lấy được ở đâu? Ta không nhận ra chữ viết này, nhưng xem bút lực mạnh mẽ thanh thoát, thể chữ lại là tự thành nhất phái, chắc chắn xuất từ tay đại gia, chỉ tiếc là không phải người xưa, không có biện pháp đối chiếu."

Hạ Tĩnh Nguyệt cũng nghiêng người lại gần nhìn, lập tức bị chữ viết làm kinh diễm. Không biết người viết tự sẽ phong nhã đến bực nào.

Hạ Diễn lại hơi nhụt chí, còn tưởng rằng rốt cuộc có thể biết được tên họ tiên sinh.

Liễu thị nhìn bộ dáng Hạ Diễn, tâm không khỏi sinh trìu mến. Nếu đứa bé kia của bà có thể sinh hạ, cũng mười tuổi rồi. Mấy năm nay bà cùng Hạ Bách Thanh cầm sắt hòa minh, bụng lại không hề có động tĩnh, bà biết mình rất có thể vô sinh, vẫn luôn khuyên Hạ Bách Thanh nạp thiếp, hảo hảo lưu người hương khói nhưng Hạ Bách Thanh không chịu.

Ba huynh đệ Hạ gia, tuy rằng bản tính không giống nhau, lại tương tự có một điểm kinh người. Chỉ cưới một thê, hơn nữa đều cực kỳ trường tình.

Hạ Tĩnh Nguyệt an ủi Hạ Diễn hai câu, nhớ tới hôm nay muốn cùng Hạ Sơ Thiền đi học trà đạo, liền từ biệt cha mẹ, đi ra khỏi thiên viện.

Đi ngang qua rừng cây râm mát, nàng nhìn phía trước có một nam tử mặc quần sam, khăn trùm đầu màu lam, trong tay mang theo hai bầu rượu, đi hướng Tùng hoa viện. Nàng tinh tế xem thân ảnh cùng dung mạo hắn, hình như là cháu trai nhị thẩm, tên là Hàn Trạm, trong nhà bán rượu.

Những đại tửu lâu tự ủ rượu đều là quan doanh, tỷ như Thái Hòa Lâu. Tửu lầu nhỏ và khách nhân không có quyền tự ủ rượu thường lấy tư cách tiệm rượu mua rượu từ các đại tửu lâu hoặc quan phủ. Hàn gia thuộc về người sau, Sinh ý về rượu ở Thiệu Hưng một nửa đều trong tay Hàn gia, ở địa phương cũng coi như phú hộ.

Ngày đó quyên tiền ở Vĩnh Hưng trà lâu gia chủ Hàn gia cũng đi, bất quá quyên năm ngàn quan tiền, tự nhiên không thể so với Hạ gia tài đại khí thô.

Hàn Trạm nhận thấy phía sau có người, quay đầu lại thấy Hạ Tĩnh Nguyệt đứng ở nơi đó, liền hành lễ: "Ngũ biểu muội." Hắn nghĩ thầm cô nương Hạ gia thật thủy linh, dù là cô nương do tam phòng thứ xuất dưỡng ra cũng có một loại cảm giác tri thư đạt lý.

Hạ Tĩnh Nguyệt vội hành lễ trả Hàn trạm, mang theo thị nữ đi.

Hàn Trạm tới Tùng hoa viện, trên chính đường chỉ có Hàn thị và Hạ Sơ Huỳnh. Hạ Sơ Huỳnh hiện tại mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, đi theo bên người Hàn thị cho qua thời gian. Nàng nhìn thấy Hàn trạm tiến vào, nhớ tới biểu ca này khi còn nhỏ còn nghĩ cưới nàng, liền cảm thấy cả người không thoải mái, tìm đại cái cớ rời đi.

Thị nữ đang nhuộm móng tay cho Hàn thị, Hàn thị nói với Hàn Trạm: "Con rốt cuộc nhớ tới còn có một cô mẫu là ta."

"Cô mẫu sao nói như vậy. Chất nhi được người quan tâm nhiều mặt, chỉ là gần đây bận sinh ý, thật sự không thể phân thân. Vừa được rảnh không phải vội tới thăm người sao?" Hàn Trạm đặt rượu xuống, lại nhìn chỗ Hạ Sơ Huỳnh ngồi vừa rồi, "Nhị biểu muội sao lại ở nhà?"

Hàn thị thở dài, liền nói sự tình Bùi Vĩnh Chiêu ngủ lại kỹ viện còn bị cách chức nói cho cháu trai, tâm phiền ý loạn nói: "Bùi Vĩnh Chiêu kia thật không bằng súc sinh! Mệt chúng ta lúc trước vì chức quan của hắn khắp nơi bôn tẩu. Cũng may tráp sản A Huỳnh đều lấy trở về, nếu không ta cũng không dễ bỏ qua như vậy."

Chuyện tráp sản này, lúc ấy nhị phòng bọn họ ai cũng không nghĩ tới, chỉ lo tức giận. Rốt cuộc là tam nha đầu nghĩ chu đáo, đem tráp sản lấy trở về, chuyện này đến bà cũng không bới móc gì được.

"Cô mẫu xin bớt giận, biểu muội bình sinh hoa dung nguyệt mạo, chờ tương lai hài tử sinh hạ, lại tìm người trong sạch là được. Quê nhà con có vị nương tử, gả ba lần, còn gả được cho quan gia, nhân gia đối nàng cũng là cực hảo." Hàn Trạm trấn an nói.

Hàn thị lệnh nhóm thị nữ vú già đều lui xuống, kéo Hàn trạm đến trước mặt: "Ta nghe dượng con nói, Hạ gia quyên mười bạc triệu, về sau trướng mục dường như có chút căng thẳng, tam nha đầu bên kia chính là vì việc này đau đầu. Con đi nói với nàng, Hàn gia muốn ra ba triệu bạc, cấp Hạ gia quay vòng."

"Đây là vì sao? Cha con yêu tiền như mạng, khẳng định sẽ không đồng ý." Hàn Trạm cơ hồ theo bản năng cự tuyệt.

Hàn thị tà tà liếc hắn một cái, thầm mắng thật là cái đồ không thông suốt.

"Ta đây không phải vì con trù tính sao. Con đã hai mươi, chẳng lẽ không nghĩ đón dâu? Con không muốn tam nha đầu nhớ ân tình này của con? Cha con nếu biết tiền để con cưới vợ, tự nhiên cũng sẽ đồng ý. Huống chi tiền là cho mượn, có lợi tức, không phải mua bán lỗ vốn."

Hàn Trạm nhớ tới Hạ Sơ Lam tư dung tuyệt thế, nam nhân nào không nghĩ ôm nàng vào trong lòng ngực yêu thương?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!