Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Masha

Mây trắng từ từ hiện ra, ánh nắng dần dần lan tỏa. Phố to hẻm nhỏ, có không ít tiểu thương bày dù thật lớn và bàn ghế rao bán nước quả vải ướp lạnh.

Cố Hành Giản liếc nhìn thẻ bài gỗ treo trước quán, người bán hàng rong nhiệt tình hỏi: "Vị gia này, ngài muốn tới uống một chén sao? Bảo đảm mát lạnh cả người." Hắn lắc đầu, không nói tiếng nào đi về nhà.

Từ trong sân bày đầy tạp vật Cố Cư Kính ngẩng đầu hỏi: "Đã về rồi?"

Cố Hành Giản chỉ "Ân" một tiếng, đi thẳng về trong phòng, đóng cửa lại.

Cố Cư Kính quay đầu hỏi Sùng Minh: "Gia các ngươi đây là làm sao vậy? Hình như lúc ra cửa mặc không phải bộ xiêm y này?"

"Tướng gia nói mang tôi đi trong thành một chút, bất tri bất giác đi tới Hạ gia, còn đi vào ngồi. Cự tuyệt Hạ gia cô nương rồi trở về, nhưng tôi xem ngài lúc này không cao hứng lắm thì phải." Sùng Minh một năm một mười nói. Lúc trước tướng gia cự tuyệt quá nhiều nữ tử, theo lý mà nói hẳn là chết lặng mới đúng. Lần này so với bất kỳ thời điểm nào của dĩ vãng đều bất đồng.

Cố Cư Kính không tin: "Hắn, hắn không hiểu phong tình như vậy, cũng không hiển lộ thân phận, nha đầu Hạ gia kia cư nhiên thích hắn?"

Sùng Minh gật đầu: "Nàng hỏi gia có gia thất hay chưa, hẳn là ý tứ kia đi? Nhưng gia lừa nàng nói mình đã thành gia."

Cố Cư Kính ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, nghĩ nghĩ, đi đến đầu ngõ mua một chén nước lạnh trở về. Hắn gõ cửa: "Đệ đệ, trời nóng như vậy, buồn ở trong phòng không tốt. Uống chén nước lạnh được không?"

Người bên trong không đáp lại.

Cố Cư Kính thử duỗi tay đẩy cửa phòng, thế nhưng không có cài then. Hắn đi vào, nhìn thấy Cố Hành Giản ngồi trên giường trước cửa sổ, chơi cờ cùng chính mình. Dáng vẻ hào sảng, biểu tình thanh lãnh, có một loại cảm giác xa xôi như cách mấy tầng non nước.

Hắn không khỏi nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ.

Cố Hành Giản sinh ra không lâu đã bị ôm đến Tướng Quốc Tự. Mấy năm liền quê nhà gặp hoạ mất mùa, người một nhà bận về việc ấm no, vẫn luôn không có biện pháp đến kinh thành xem hắn. Chờ ngày tháng tốt hơn một chút, chắp vá lung tung đủ lộ phí thượng kinh, đã bốn năm trôi qua.

Cố Cư Kính còn nhớ rõ khi tới Tướng Quốc Tự, phương trượng chủ trì dắt tiểu nam hài bốn tuổi tới. Hắn mặc một thân tăng bào, rất nhỏ thực gầy, không giống bốn tuổi, chỉ là mở to tròng mắt đen nhánh, hờ hững nhìn bọn họ. Hài tử còn không nói chuyện, cũng không thích thân cận cùng người, thực ngoan ngoãn đúng hạn ăn cơm, ngủ, uống thuốc, đánh quyền.

Bọn họ muốn lãnh hắn về nhà, hắn lại không chịu đi, vẫn luôn ôm chân chủ trì, trong miệng phát ra thanh âm đơn giản kháng cự. Sau lại nháo đến không có biện pháp, bọn họ cũng đành từ bỏ. Cố gia khi đó cũng là được bữa nay lo bữa mai, càng không có tiền  cho hắn xem bệnh uống thuốc. Lãnh trở về, ngược lại khả năng nuôi được không lớn.

Rất nhiều năm qua đi, nam hài nhỏ gầy trưởng thành thành thiếu niên ít lời, Cố gia qua ngày cũng tốt hơn chút, dọn đến kinh thành, muốn nhận hắn trở về. Hắn cũng chưa nói không tốt, từ đó suốt ngày qua lại gữa Cố gia và Tướng Quốc Tự, một bên đọc sách, một bên học tập y thuật. Ai cũng không nghĩ tới một năm kia hắn đi tham gia khoa cử, cư nhiên trúng liền tam nguyên, nổi danh thiên hạ.

Lúc sau ở quan trường lăn lê bò toài, khổ cũng tốt, ủy khuất cũng thế, cắn răng không rên một tiếng, rốt cuộc ngồi xuống vị trí lệnh người nhìn lên.

Chỉ là quan hệ giữa hắn và người nhà trước sau đều thực lãnh đạm, ngày thường cũng không hay cùng người lui tới, càng không nói đến chuyện yêu một người.

Cố Cư Kính thở dài, đi đến ghế nhỏ bên cạnh, đưa chén bạc qua: "Uống chén nước lạnh giải nhiệt. Ta cho người đem ô vuông trên cửa sổ dỡ ra để thông gió, cửa cũng đừng đóng, sẽ buồn ra bệnh."

"Không cần phiền toái." Cố Hành Giản tiếp nhận chén bạc, nhàn nhạt nói.

Cố Cư Kính ngồi bên bàn cờ, đánh giá vẻ mặt của hắn: "Ngươi thật sự không thích nha đầu Hạ gia? Một chút cũng không thích? Hay là ngươi có cái gì băn khoăn?" Rõ ràng tu thư cho người ta không ngủ không nghỉ, cùng nhau dạo chợ đêm, còn không thể hiểu được chạy đến nhà người ta bái phỏng. Lúc trước đừng nói là đi nhà cô nương nào, chỉ sợ cửa cũng không đi ngang qua.

Cố Hành Giản uống một ngụm nước lạnh, đặt chén ở bên cạnh: "Nước quá ngọt."

"Thật không?" Cố Cư Kính thực tự nhiên bưng chén bạc lên, cũng uống một ngụm, chép miệng, "Không ngọt đâu, hương vị vốn là vậy mà."

Cố Hành Giản không nói chuyện, nhìn lướt qua chén bạc trong tay hắn, tiếp tục chơi cờ.

"Kỳ thật đệ không cần băn khoăn, Nha đầu Hạ gia kia ta xem chủ ý rất lớn, biết mình đang làm gì. Nàng nếu thật sự thích đệ, đệ cũng thích nàng, vì cái gì không thể ở bên nhau?" Cố Cư Kính tiếp tục tận tình khuyên nhủ, "Nương chính là ngóng trông đệ có thể cưới vợ sinh con, cũng có cái hương khói truyền lại. Trước kia đệ chưa từng động tâm, hiện tại thật vất vả coi trọng một người, đệ lại không dám.

Đệ cũng không thể sống một mình cả đời đi?"

"Nàng chỉ là một hài tử thôi." Cố Hành Giản đặt một con cờ trắng xuống, xem kỹ thế cục bàn cờ, lãnh đạm nói, "Chuyện của đệ a huynh cũng đừng quản."

Ngoài cửa sổ tiếng ồn ào, từ ô vuông trên cửa sổ ánh nắng chiếu vào bàn cờ, quân cờ bằng ngọc oánh nhuận sáng lên. Ngón tay cầm quân cờ thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

Cố Cư Kính ngửa đầu thở dài, chống tay đứng lên, lại quay đầu lại nhìn hắn: "Đệ đệ, ta biết đệ cảm thấy khi còn nhỏ chúng ta đều không cần đệ, chưa từng xem chúng ta như thân nhân, có chuyện gì chỉ nghĩ một mình giải quyết. Nhưng ta hy vọng đệ nhớ kỹ, chúng ta là thân huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, không phải người ngoài." Nói xong, hắn bước ra ngoài, còn không quên thuận tay đóng cửa lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!