Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tươi đẹp đỡ một phụ nhân đứng ở cách đó không xa. Nàng kia vấn cao búi tóc, tóc mai như mây, làn da màu hồng nhạt như hoa sen, trong trắng lộ hồng, ngũ quan càng tinh xảo xuất chúng.
Các thôn dân chưa từng gặp qua nữ tử mỹ mạo như vậy, trong lòng kinh ngạc cảm thán, ánh mắt đều lạc định ở trên người nàng.
Mà khi nàng nhìn về phía Lâm Tử Câm, trong ánh mắt mang theo vài phần xem xét.
Cố Hành Giản vài bước đi qua, nắm tay nàng nói: "Nàng sao lại ra đây? Cẩn thận gió thổi."
Trên mặt Hạ Sơ Lam mỉm cười, thanh âm lại có vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Ta nếu không ra, tướng gia sẽ thu cho ta một muội muội."
Cố Hành Giản cảm giác được tay nàng siết vạt áo hắn, không khỏi cười cười. Nha đầu này cất giấu móng vuốt nhọn, lúc cào người cũng rất đau. Phía sau lưng hắn đến nay còn có vài đường dấu vết nhợt nhạt, đều là lúc trước nàng bị đau cào lên.
Lâm Tử Câm nhìn thấy hành động thân mật giữa Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam, đoán được vị này chính là thê tử của hắn. Quả nhiên rất mỹ mạo trẻ tuổi, nhìn hơi quen mắt…… Đây không phải gã sai vặt ngày đó ở quán sao! Nàng không nhận ra Tư An, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra Hạ Sơ Lam.
Trách không được nói đạo lý rõ ràng về vải dệt trên người nàng, hóa ra là Tể tướng phu nhân, thứ gì tốt chưa gặp qua.
Bọn họ nơi này dân phong rộng mở, người nhà quê cũng không chú ý quá nhiều, nàng chỉ biết thích thì phải đi tranh thủ, bỏ lỡ mới hối hận. Bởi vậy lớn mật đi đến trước mặt Hạ Sơ Lam, hành lễ nói: "Nói vậy ngài chính là phu nhân tướng gia? Chúng ta từng gặp qua. Lần đầu tiên ta thấy tướng gia đã thích ngài, muốn đi theo bên cạnh ngài."
Nghe ý tứ trong lời này, hai người còn không phải lần đầu tiên gặp mặt? Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nhìn về phía Cố Hành Giản, trong mắt đao quang kiếm ảnh, Cố Hành Giản chỉ hối hận không bịt kín miệng Lâm Tử Câm. Cô nương nơi này thật lớn gan, cái gì cùng dám nói, không hề giống với thiên kim khuê tú trong đô thành. Sau khi các nàng biết hắn cưới vợ, ít nhiều đều thu liễm chút.
Các thôn dân đều nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn tiền viện trở nên rất an tĩnh. Hạ Sơ Lam cười nói với Lâm Tử Câm: "Hôm nay thời tiết tốt, cô nương không bằng theo ta đi hoa viên hậu viện đi?"
Lâm Tử Câm vui vẻ đáp ứng. Nàng không sợ Hạ Sơ Lam, nữ tử phía nam nhu nhu nhược nhược, nhìn qua yếu đuối mong manh. Chỉ cần có thể để nàng đi theo Cố Hành Giản, cho dù làm nô tì cũng sao cả. Nam nhân lại có mấy người không phải có mới nới cũ? Nàng sẽ làm hắn thích mình.
Cố Hành Giản không quá yên tâm, bắt lấy cánh tay Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam không để ý đến hắn, chỉ nghiêng đầu nói với Vương Nhị Gia: "Ngươi đi thu xếp cơm trưa đi, để Tư An bồi ta là được."
Vương Nhị Gia vừa rồi ở trong phòng nói chuyện với Hạ Sơ Lam, nói nam nhân nàng vốn đang làm hương liệu, sau lại vào núi đốn củi bị thương chân, chủ nhân liền từ bỏ. Cây có mùi hương kia tuy rằng đầy khắp núi đồi, tài nguyên phong phú, nhưng bởi vì cây rất cao to, chặt bỏ một cây rất mất sức, cũng rất nguy hiểm.
Hạ Sơ Lam nói cho nàng, không lâu sẽ có người của quan phủ tới đốc thúc xưởng hương liệu, sau khi hình thành quy mô, sẽ có rất nhiều người cùng vào núi chặt cây, nguy hiểm sẽ ít dần, còn có thể để nam nhân nàng đến xưởng làm việc, như vậy nàng không cần vất vả xuất đầu lộ diện như vậy.
Vương Nhị Gia biết Cố Hành Giản là đại quan, Hạ Sơ Lam nói như vậy khẳng định chính là sự thật, vội vàng cảm tạ nàng. Bá tánh vùng này cũng đều biết hương thụ là thứ tốt, nhưng một không có tiền, hai không có quan phủ duy trì sau lưng, dân gian các xưởng loại lớn lớn bé bé đều dính liền với quan. Lần này quan phủ ra mặt, nếu thật có thể hình thành quy mô lớn, nếu giống như ao muối khu mỏ hắn ở địa phương, vậy giải quyết vấn đề sinh kế cho rất nhiều bá tánh.
Lúc sau các nàng nghe thấy âm thanh ồn ào trong viện, từ trong phòng đi ra.
Giờ phút này, Vương Nhị Gia nhìn thấy Lâm Tử Câm, tướng mạo trước không nói, chỉ là khí chất đã thua phu nhân vạn dặm. Tựa như một đóa là mẫu đơn quốc sắc thiên hương, một đóa là tiểu cúc non ven đường, tất nhiên không thể đánh đồng.
"Lam Lam, ta……" Cố Hành Giản mở miệng, Hạ Sơ Lam giơ tay ấn trước ngực hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: "Để ta giải quyết. Cố Hành Giản, chờ ta đuổi nàng đi rồi, trở về lại tìm chàng tính sổ!" Sau đó mang theo Tư An và Lâm Tử Câm rời đi.
Cố Hành Giản giơ tay đỡ trán, ý cười khóe miệng lại càng sâu. Để nàng tống tiễn Lâm Tử Câm vẫn tốt hơn hắn tự mình ra tay, hắn không muốn quá tàn nhẫn với một tiểu nha đầu.
Thôn trưởng không nhận thấy giữa bọn họ gì dị thường, cho rằng Hạ Sơ Lam chỉ mang Lâm Tử Câm đi hỏi chuyện, cảm thấy vậy cũng được, cũng không ngăn cản, tiếp tục cùng thôn dân đưa tạ lễ đem từ thôn Thái Thạch cho Cố Hành Giản bọn họ.
Đồ của bọn họ đều từ trồng trên đất, lấy trong núi. Đối với Cố Hành Giản mà nói mấy thứ này căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng với bọn họ có thể là đồ vật hiếm lạ ngày lễ ngày tết mới có thể lấy ra. Cố Hành Giản nhìn ánh mắt bọn họ chân thành tha thiết, lại không đành lòng phụ tâm ý bọn họ, bảo Sùng Minh và Lục Bình nhận lấy.
Hắn vốn định đi xem Hạ Sơ Lam, một binh sĩ từ ngoài cửa chạy vào, ở bên tai hắn nói hai câu. Cố Hành Giản liền lấy cớ có việc rời đi trước.
……
Hoa viên phía sau trạm dịch cũng không lớn, cây cối um tùm lớn lên ở bên đường, mấy bụi tường vi đang nở, sắc màu rực rỡ, bướm xinh lưu luyến.
Hạ Sơ Lam vịn Tư An ngồi xuống ghế đá, nói với Lâm Tử Câm: "Vừa rồi lời các ngươi nói ta đều nghe được. Tướng phủ nhiều quy củ, cũng không thiếu tỳ nữ, cô nương không cần thiệt thòi chính mình. Hơn nữa khi ta gả cho tướng gia đã nói rõ với chàng, ta sẽ không đồng ý chàng nạp thiếp. Cô nương nhân lúc còn sớm thu tâm đi."
Lâm Tử Câm nghe xong có vài phần không phục: "Tướng gia quyền cao chức trọng, bên người vì sao không thể có nhiều lựa chọn hơn? Phu nhân là chính thất phu nhân, nhưng cũng không có đạo lý ngăn cản tướng gia nạp thiếp."
"Ngươi cô nương này thật to gan, sao dám nói chuyện như vậy với phu nhân chúng ta?" Tư An trừng mắt nói, "Ngươi đi đô thành hỏi thử, ai không biết tướng gia chúng ta sủng ái phu nhân? Đó là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Hơn nữa phu nhân chúng ta gả đến đây mấy tháng đã có thai, tướng gia sủng nàng còn không kịp, nào có tâm tư để ý đến ngươi?"
Lâm Tử Câm nhớ tới dáng vẻ nam nhân lãnh đạm thân cận với Hạ Sơ Lam vừa rồi, tay siết chặt, chỉ là quật cường đứng đó.
Hạ Sơ Lam nhàn nhạt cười: "Cô nương chắc không biết, trước khi ta gả cho tướng gia, bên cạnh chàng ngay cả một tỳ nữ cũng không có, có thể thấy được ánh mắt của chàng chọn nữ nhân có bao nhiêu hà khắc, cô nương có nắm chắc được bao nhiêu phần có thể làm chàng vui? Huống hồ ta với ngươi tuổi tương đương, ta lại là chính thê, tất nhiên đè nặng ngươi. Ngươi cho dù theo tướng gia, tướng gia cũng giao ngươi cho ta quản giáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!