Editor: Masha
Hạ Sơ Lam trở về thay đổi một thân nam trang, chỉ nói muốn ra cửa, cũng chưa nói đi đâu làm gì. Triệu ma ma vốn không yên tâm nàng buổi tối đi ra ngoài, nhưng có Tư An cùng Lục Bình đi theo, trong thành còn có tuần canh, cũng không ngăn cản.
Chợ đêm tập trung ở mấy đường phố chủ yếu, ầm ĩ như ban ngày. Toàn bộ đèn đường đốt lên như hỏa long, đám đông náo nhiệt, người bán hàng rong đi dọc phố rao hàng. Có cửa hàng cố định, cũng có xe đẩy chất đầy đồ vật. Đủ loại hàng hóa, các loại mỹ thực cũng rất phong phú: bánh bao thịt dê, cua ngâm rượu, phổi cay, thịt khô, tôm hấp gừng, ốc giòn, hàu…… Toàn bộ phố đều tràn ngập mùi hương.
Sùng Minh nhìn mà âm thầm chảy nước miếng, Lục Bình cùng Tư An liền mua rất nhiều đồ ăn cho hắn, nhiệt tình tiếp đãi. Hắn nhìn nhìn Cố Hành Giản trước, chờ Cố Hành Giản gật đầu, hắn mới dám ăn. Rốt cuộc là tâm tính của hài tử, cũng không hề lạnh như băng, cùng hai người Lục Bình và Tư An xem như hòa hợp.
Cố Hành Giản ăn thật sự ít, Hạ Sơ Lam cố ý mua một xâu thịt dê rất ngon cho hắn, Sùng Minh lập tức ngăn cản nói: "Không được, gia nhà ta ăn chay!"
Hạ Sơ Lam chỉ có thể thuận tay đưa cho Sùng Minh. Hóa ra hắn ăn chay, trách không được gầy như vậy.
Bọn họ đi đến trước mặt một vị lão giả bán bánh chay, Cố Hành Giản dừng lại, lấy tiền đồng mua một cái, tán gẫu: "Lão nhân gia, nghe khẩu âm người hình như là người phương bắc?"
Lão giả gật đầu nói: "Vị tiên sinh này nhĩ lực hảo, lão hủ là người Khai Phong. Hai mươi năm trước mang theo một nhà già trẻ chạy trốn tới phía nam, lưu lạc hai mươi năm, âm sắc giọng nói quê hương vẫn không thay đổi được."
Cố Hành Giản lại hỏi: "Mấy năm nay trôi qua như thế nào?"
Lão giả thuần thục múc tương gạo trong bình trên ván sắt, nói: "Lúc vừa tới đánh giặc liên miên, cả ngày không được sống yên ổn, ăn ở cũng không quen. Mấy năm nay khá hơn nhiều, làm sinh ý cũng không tồi. Nhưng lão mong được trở về, ngày ngày tưởng, hàng đêm mong, cũng không biết triều đình khi nào mới có thể lấy lại Trung Nguyên, phần mộ tổ tiên đều ở nơi đó.
Tiên sinh, bánh của ngài, chúc ngon miệng."
Cố Hành Giản tiếp nhận bánh, nói cảm ơn, yên lặng vừa ăn vừa đi về phía trước.
Hạ Sơ Lam thấy hắn giống như đang suy tư, liền không nói gì, an tĩnh đi bên cạnh hắn. Tư An cùng Lục Bình vui đùa ầm ĩ, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai người không dám tiếp tục quậy. Sùng Minh cắn thịt dê tươi mới, đánh giá Hạ Sơ Lam. Vị cô nương này thật đúng là tâm tư thất khiếu linh lung. Rõ ràng chỉ mới gặp vài lần, hình như có thể thăm dò được tính tình tướng gia.
Chờ Cố Hành Giản phục hồi tinh thần lại, đã đi đến một đầu phố khác, ngọn đèn dầu leo lét.
"Nhớ tới chút chuyện xưa, vắng vẻ cô nương." Cố Hành Giản nói mang theo vài phần xin lỗi.
Hạ Sơ Lam lắc lắc đầu, nàng cũng không thích nam nhân nói quá nhiều, ít lời chút càng hợp ý. Lúc này, một người bán hàng rong đẩy xe lại đây, đại khái trên xe đẩy chất đồ vật quá cao, hắn nhìn không thấy phía trước, lại đến chỗ thấp, bỗng nhiên xe tăng tốc.
"Cô nương cẩn thận!" Lục Bình cao giọng hô, người đã bay nhanh tới. Bởi vì xe đẩy của người bán hàng rong sắp đụng vào Hạ Sơ Lam.
Cố Hành Giản tay mắt lanh lẹ, duỗi tay ôm eo nàng, xoay người sang chỗ khác: "Sùng Minh, ngăn lại xe!"
Sùng Minh đang ngây người, lập tức đi qua giúp đỡ người bán hàng rong ổn định xe đẩy, lúc này mới không vọt tới phố xá sầm uất.
Hạ Sơ Lam không phòng bị bỗng nhiên bị người ôm lấy, đôi tay theo bản năng mà để ở trước ngực nam nhân, cơ hồ sờ đến quả tim đang đập của hắn. Nàng trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, rơi vào một đôi mắt đen nhánh thâm thúy. Ngọn đèn dầu cùng ồn ào náo động của cả con đường hình như đều biến mất, chỉ có người trước mắt này, còn có tiếng tim nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn.
"Ngại quá, thật là ngại quá! Nhị vị không có việc gì đi?" Người bán hàng rong chạy tới, quan tâm hỏi.
Hạ Sơ Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng từ trong lồng ngực Cố Hành Giản rời khỏi, cảm giác bên tai nóng lên. Cố Hành Giản cũng không trách cứ người bán hàng rong, chỉ nhắc nhở: "Lần sau chú ý chút. Đêm đen vốn không thấy rõ đường, nơi này người nhiều, làm người bị thương không tốt đâu."
"Tiểu nhân chú ý, tiểu nhân lần sau nhất định chú ý!" Người bán hàng rong nhìn thấy hai người không có việc gì, cũng không lược thuật trọng điểm bắt hắn bồi tiền, nhẹ nhàng thở ra. Lại nói vài tiếng không phải mới đi rồi.
Lục Bình cùng Tư An vây quanh Hạ Sơ Lam hỏi han, Cố Hành Giản đứng ở một bên, vô ý thức mà nhìn nàng một cái. Vừa rồi nàng ở trong lòng ngực hắn, trong nháy mắt nàng ngước mắt lên kia, hô hấp hắn thế nhưng có chút rối loạn. Nha đầu này tuyệt sắc, thật sự không thể thân cận quá gần.
Sùng Minh đi đến bên người hắn, thấp giọng nói: "Gia, ngài không có việc gì đi? Nhìn dáng vẻ chỉ là người bán hàng rong bình thường, không có gì khả nghi."
Cố Hành Giản gật đầu, đi qua nói với Hạ Sơ Lam: "Sắc trời không còn sớm, ta đưa cô nương trở về."
Trên đường trở về, hai người đều không nói chuyện. Cách chợ đêm càng xa, đèn đường không rực rỡ như vậy nữa, trên mặt đất hai cái bóng một dài một ngắn, ở giữa có chút khoảng cách. Hai binh sĩ tuần phô từ đầu kia lại đây, nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Tối nay huynh đệ phải nâng tinh thần lên, nghe phía trên nói thế tử Anh Quốc Công đã tới Thiệu Hưng, cũng không thể để xảy ra chuyện gì trên đường."
"Yên tâm đi, tại vùng này ta và huynh làm nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có đại án tử. Nhưng thế tử Anh Quốc Công chạy đến Thiệu Hưng làm gì?"
"Ta nghe huynh đệ quan sai phủ nha nói hình như là muốn đánh giặc, tới gom góp quân lương, các phú giả Thiệu Hưng trong danh sách đều phải đến gặp."
Hai binh sĩ vừa nói chuyện vừa đi xa. Hạ Sơ Lam nghe được rõ ràng chính xác, không nghĩ tới Lục Ngạn Viễn đến Thiệu Hưng là mục đích này, chỉ sợ thực mau lại phải gặp mặt hắn. Nàng quả thực không muốn giao thiệp gì với hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!