Chương 7: (Vô Đề)

Giờ đầu óc của Thân Nhiên chỉ nghĩ về tình huống oái oăm vừa rồi, dù động tác của Triệu Tế Vũ có quá mức thân mật đi nữa thì cậu cũng không để ý lắm, cậu chỉ rút tay về, vứt chìa khóa lên kệ giày rồi sải bước đi đến phòng bên kia.

Triệu Tế Vũ đứng ở cửa nhìn cậu gõ mạnh vào cánh cửa đối diện, gõ xong thì âm thanh bên trong liền ngưng lại, cậu quay về phòng mình, đóng cửa lại rồi xấu hổ nói: "Xin lỗi, người ở ghép bên kia có hơi thô lỗ, cậu đừng để ý."

Triệu Tế Vũ hỏi: "Người ở ghép với cậu cũng học trường chúng ta à? "

"Không phải, anh ta đã đi làm rồi, nói là hôm nay xong việc sớm nên về sớm." Thân Nhiên không muốn nhắc nhiều, chỉ vào nhà vệ sinh bên phải, "Cậu dùng đi. "

Trước khi Triệu Tế Vũ vào nhà vệ sinh hắn có an ủi cậu một câu: "Ở ghép cùng người khác cũng có cái khó, cậu cũng đừng để ý quá. "

Thân Nhiên gật đầu, chờ Triệu Tế Vũ đóng cửa nhà vệ sinh cậu mới nặng nề thở ra một hơi rồi vào bếp rót nước uống.

Cậu đang rất khát nên uống liền hai ly, lúc Triệu Tế Vũ đi ra thì hắn thấy cậu đứng ở trong bếp mà ngửa đầu uống nước, mặt hướng ra cửa sổ. Đèn phòng bếp chưa bật nên hình ảnh của cậu phản chiếu toàn bộ lên cửa sổ trước mặt, yết hầu cậu lăn lên lăn xuống khi uống nước.

Triệu Tế Vũ nhìn yết hầu của cậu chuyển động hắn lại nhớ tới phản ứng của cậu khi hắn ngậm lấy nó vào tối hôm đó, ánh mắt sau tròng kính của hắn tối đi vài phần, tới khi cậu quay đầu lại thì hắn mới khẽ nhếch khóe miệng.

Thân Nhiên buông ly nước xuống, vịn cửa phòng bếp nói "Lát cậu tự xuống đi."

"Được." Triệu Tế Vũ cũng dứt khoát, hắn vừa mở cửa đi ra thì lại quay người nhìn cậu, "Đúng rồi, eo của cậu ổn chưa, không đi khám thật à?"

Thân Nhiên né tránh nói "Không sao, hết đau rồi."

Triệu Tế Vũ đáp: "Vậy tôi về đây. "

Triệu Tế Vũ đút hai tay vào túi quần, sải bước bước xuống cầu thang, khi hắn đi đến góc ngoặt, Thân Nhiên mấp máy môi, vốn định nói cảm ơn vì hôm nay đã giúp đỡ nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì cậu lại nhớ tới chuyện lúc trước xảy ra giữa hai người, có chút nói không nên lời.

Giữa cậu và Triệu Tế Vũ càng ít gặp mặt càng tốt.

Triệu Tế Vũ nghe tiếng đóng cửa thì ngước mắt nhìn lại một chút.

Hắn đã xuống gần đến tầng tiếp theo, từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy một góc cửa phòng, đèn trên hành lang sáng lên mấy giây rồi tắt, ánh sáng đèn đường bên ngoài trở nên rõ ràng hơn.

Triệu Tế Vũ đứng yên một lát rồi ra khỏi tòa nhà này, đi về phía bãi đậu xe.

Hắn xác định phương hướng rất tốt, chỉ cần đã đi qua rồi thì hắn đều nhận ra, dù nơi này là chung cư cũ nhưng hắn vẫn dựa theo ấn tượng mà dễ dàng tìm được xe.

Hắn ngồi vào xe rồi châm một điếu thuốc, lúc lấy điện thoại di động ra thì phát hiện mấy phút trước chú Đường có nhắn tin.

[Tế Vũ, ông nội cậu hỏi hai ngày nay cậu có thời gian tới đây ăn một bữa cơm không? ]

Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, Triệu Tế Vũ trả lời: [Bây giờ cháu qua]

Mấy phút sau thì chú Đường liền trả lời: [Được, để tôi bảo Chu Lệ chuẩn bị]

Triệu Tế Vũ dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi khởi động xe chạy về hướng vịnh Ngũ Duyên*.

*: Vịnh ở Hạ Môn, Trung Quốc

Ông nội của Triệu Tế Vũ là Triệu Hâm Hồng, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, ông có ba trai một gái, nhưng không giống với các gia tộc lớn khác, ông không ở cùng bất cứ đứa con nào cả,  ông sống một mình với thư ký và bảo mẫu trong một tòa nhà gần vịnh Ngũ Duyên.

Triệu Tế Vũ là cháu đích tôn của nhà họ Triệu, mặc dù hắn có một người cha không ra gì, nhưng từ nhỏ hắn đã điềm tĩnh hiểu chuyện, từ thành tích đến đạo đức hay ngoại hình đều nổi trội, ưu tú hơn chị em trong nhà rất nhiều, bởi vậy nên Triệu Hâm Hồng rất thiên vị hắn, chỗ ông ở chỉ có mỗi hắn là thích tới khi nào thì tới, không cần phải lễ tiết câu nệ.

Triệu Tế Vũ tới nơi đã gần chín giờ, bảo mẫu Chu Lệ đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn gia đình, lúc hắn tiến vào thì Triệu Hâm Hồng đang ngồi trước TV xem tin tức kinh tế, ông nghe được tiếng động thì quay đầu lại, buông ống tàu xì xuống, vẫy vẫy tay với hắn.

Triệu Tế Vũ thay dép lê, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hâm Hồng, hắn cầm lấy ly vang đỏ mà Triệu Hâm Hồng đưa tới: "Khoan hãy nói gì cả, cháu uống thử đi."

Hắn nhẹ nhàng cầm ly rượu ngửi ngửi, sau đó nhìn thoáng qua màu sắc của rượu rồi mới nhấp một ngụm.

Triệu Hâm Hồng nhìn chằm chằm hắn: "Thế nào? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!