Chương 36: (Vô Đề)

Sau khi tin nhắn này được gửi đi đến khi tỉnh dậy vào hôm sau, Thân Nhiên cũng không thấy Triệu Tế Vũ trả lời mình.

Khi đến cửa hàng tiện lợi vào buổi sáng, Hứa Điềm hỏi sao hai ngày nay không thấy Triệu Tế Vũ đâu. Cậu đang lỡ tay thả nguyên liệu vào nấu mì Oden thì bị bỏng do nước sôi trong nồi. Hứa Điềm tưởng là do cậu bất cẩn nên vội vàng tìm thuốc trị bỏng. Thế nhưng, lúc Hứa Điềm giúp cậu bôi thuốc thì cậu bất ngờ phát hiện hai ngày nay Hứa Điềm xõa tóc và trang điểm nhẹ nhàng.

"Chị và cậu ấy quen thân đến vậy rồi à?" Thân Nhiên đột nhiên hỏi.

Hứa Điềm đang lẩm bẩm nói cậu không cẩn thận, nên không nghe rõ, bèn hỏi lại: "Gì cơ?"

"Không có gì." Thân Nhiên nhìn chỗ bôi thuốc, bất đắc dĩ nói: "Chị bôi thuốc dày quá rồi này."

"Công việc buổi sáng cũng sắp xong rồi, cậu nghỉ ngơi đi, để chị lo."

Hứa Thiên đẩy cậu ở lại phòng khách phía sau, trong cửa hàng không có khách nên Thân Nhiên đóng cửa lại, cậu ngồi trong căn rộng chưa đến ba mét vuông, dựa vào tường nghỉ ngơi.

Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, sáng nay tỉnh dậy mắt hơi xót. Cậu nheo mắt một lúc rồi lấy điện thoại ra xem, ngoại trừ tin nhắn từ trường học, Lý Đình còn gửi tin nhắn cho cậu.

Cuối tuần sau Lý Đình sẽ bay, nên chậm nhất là vài ngày tới cậu phải đến lấy đồ.

Cậu xem hai tin nhắn này sau đó kéo lên, phía trên là những điều Lý Đình cố gắng giải thích với cậu trước khi chia tay, trên nữa là tin nhắn cuối cùng họ gửi cho nhau khi còn hẹn hò.

Đêm trước khi xảy ra sự việc, cậu mời Lý Đình đi ăn tối, lúc đó cậu nhắn mình đã đến, hỏi bao lâu nữa thì Lý Đình mới đến, còn gửi kèm một tin nhắn thoại nói rằng cậu nhớ cô.

Cuộc trò chuyện này rõ ràng chỉ mới diễn ra vào tháng trước, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu có cảm giác như đã qua một đời rồi vậy. Cậu không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng càng đọc cậu càng muốn cười, cậu cảm thấy lúc đó mình thật ngây thơ, dễ xao động.

Cậu nhấn phím trở về rồi mở khung chat với Trịnh Minh Kim.

Trịnh Minh Kim nói rằng ngày mốt sẽ về. Dương Hân thả tự do cho cậu ta một ngày nên mới hỏi Thân Nhiên có muốn ra đi ăn vào ngày mốt không.

Thân Nhiên đáp: "Sao cũng được", sau khi quay lại giao diện WeChat, cậu lướt xuống tiếp và dừng lại ở ảnh đại diện của Triệu Tế Vũ.

Tin nhắn cuối cùng là vào tối qua, khi cậu hỏi Triệu Tế Vũ có về nhà ngủ không.

Thân Nhiên dùng ngón trỏ xoa cằm. Khi Thân Nhiên đang cau mày thì Hứa Điềm bước vào nhờ cậu ra giúp đỡ. Vừa ra ngoài thì cậu thấy một chiếc xe buýt nhỏ đậu bên ngoài cửa hàng, nhiều học sinh cấp hai lần lượt xuống xe bước vào cửa hàng để chọn đồ ăn. Cậu và Hứa Điềm bận rộn bán hàng cả buổi chiều, hơn bảy giờ tối mới tan ca.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cậu bắt xe buýt về nhà thì gặp chú Ngô đang chuẩn bị ra về ở tầng dưới, chú Ngô nói thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, cậu bèn hỏi: "Triệu Tế Vũ đã về chưa ạ?"

"Vẫn chưa, cháu muốn tìm thì có tể gửi tin nhắn WeChat."

"Cháu gửi rồi nhưng từ tối qua tới giờ cậu ấy vẫn chưa trả lời."

"Vậy có thể là do cậu ấy bận việc rồi." Chú Ngô cười nói: "Thỉnh thoảng sẽ như vậy, khi nào xong việc thì cậu ấy sẽ về nhà."

Thân Nhiên nghe được Triệu Tế Vũ sẽ không xảy ra vấn đề gì thì không hỏi thêm nữa. Chú Ngô lại tiếp tục nói: "À đúng rồi, quà sinh nhật cậu ấy chuẩn bị giúp cậu được giao đến rồi đấy, đặt ở bàn trà trong phòng khách."

Thân Nhiên khựng lại một lúc mới nhớ ra đó là gì. Về đến nhà, cậu thấy Triệu Tế Vũ thật sự đã chuẩn bị sẵn cho cậu một chiếc hộp trông hệt như trị giá 390 tệ, phía trên còn có một bông hoa xanh vĩnh cửu trang trí không khác gì hoa thật, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một bông hoa màu xanh lam đẹp như vậy, rất giống hoa hồng thật

Cậu chụp ảnh và nhắn tin WeChat cho Triệu Tế Vũ: [Cảm ơn nha, tôi quên béng luôn chuyện này đấy.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cậu đã đợi rất lâu nhưng khung chat với Triệu Tế Vũ vẫn im lìm.

Sau khi nhìn hộp quà tinh xảo một lúc nữa, cậu mới đứng dậy bước vào phòng tắm. Tắm rửa xong, cậu đi vào phòng bếp, thấy bốn món mặn một món canh chú Ngô nấu hôm nay hoàn toàn khác với hai ngày trước. Cậu bưng dọn bát đĩa ra bàn ăn, ăn đến no căng thì mới hết được thức ăn. Nhìn cả bát canh to đều vào bụng mình hết, cậu nghĩ ngày mai nhất định phải dặn Triệu Tế Vũ đừng làm nhiều như vậy nữa.

Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, cậu vẫn không thấy Triệu Tế Vũ đâu cả.

Hôm nay là sinh nhật của Đặng Di, em gái Đặng Phong, Thân Nhiên đổi ca đêm với Đường Vĩ. Lúc tỉnh dậy tầm trưa, cậu mở WeChat lên xem thì thấy nhóm người dự tiệc sinh nhật đang bận rộn tám chuyện. Cậu không nhập cuộc. Sau khi vệ sinh xong, cậu mở tủ lạnh ra, nhìn thấy đồ ăn nội địa mà Triệu Tế Vũ nhắc đến.

Có rất nhiều món khác nhau. Lúc đầu cậu cũng không muốn đụng tới, nhưng trên mỗi gói đều có ghi chú hương vị, thời gian nấu cụ thể, mấy túi bánh lại được nặn theo hình động vật nhỏ rất đáng yêu. Cậu thầm nghĩ đây chắc chắn là do Triệu Tế Vũ nhờ chú Ngô viết rồi.

Không biết tại sao Triệu Tế Vũ lại kiên nhẫn như vậy. Thân Nhiên mỉm cười, cầm một túi bánh bao nặn hình heo con, cho vào nồi hấp rồi hâm nóng một ly sữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!