"Đúng là thiếu niên."
Cây cối thấp thoáng, trên lầu các, Hàn Hiệt thu hết cảnh tượng trên thao trường vào trong mắt. Ông ta xoa lan can, cảm thán không thôi.
Loại khí phách tuổi trẻ này quá xa vời so với ông ta, tuy rằng ông ta cũng chẳng hề hâm mộ gì, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng ấy của những thiếu niên đang tuổi lớn này, ông ta vẫn không thể nén nổi xúc động.
Người hầu nói: "Bọn họ vừa tới, không biết trời cao đất dày, làm việc có chút tùy tiện ạ."
"Thiếu niên tùy tiện kia tên là gì?" Hàn Hiệt nói: "Cũng vì chẳng biết trời cao đất dày nên mới có dũng khí bất chấp tất cả, một mình vượt núi sông."
Đuôi lông mày của người hầu khẽ nhướng lên, phát giác ra được sự khác thường: "Tướng quân, hình như ngài rất xem trọng những người trẻ tuổi này."
Hàn Hiệt vuốt râu, chậm rãi nói: "Nói cho cùng thì cũng là người do ta nhặt về, nếu nói là ta chẳng kỳ vọng một chút nào vào bọn họ thì mới là tự lừa mình dối người. Nhậm Dao không hổ là hậu nhân của Bình Nam Hầu, căn cơ vững chắc, chịu được khổ cực, khó khăn là nhờ phần chí khí này của nàng ta, tuy là nữ tử nhưng dám nghĩ dám làm, mạnh hơn những tên công tử ca chọi gà cưỡi ngựa kia nhiều."
Người hầu nói: "Nhậm tiểu thư võ nghệ cao cường, không đánh mất phong thái của cha, chỉ cần rèn luyện thêm nữa, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành một thanh vũ khí sắc bén."
Hàn Hiệt lại lắc đầu: "Thép cứng nhưng chưa chắc có thể thành dụng cụ. Dù thép có tốt thì cũng phải trải qua muôn vàn thử thách, nàng ta quá cứng đầu, không biết ứng biến, chưa chắc là chuyện tốt. Ở điểm này, nàng ta còn không bằng Giang Lăng nữa."
Người hầu kinh ngạc: "Ngài nói Giang An Hầu thế tử ạ?"
"Đúng vậy." Hàn Hiệt nói: "Trông hắn tùy tiện, áo quần lụa là vô năng, nhưng thật ra cái gì hắn cũng hiểu rõ cả đấy. Hắn thường xuyên cưỡi ngựa săn bắn, dù thể lực có kém đi chăng nữa thì cũng chẳng tới nỗi không bằng một nữ tử, nếu như hắn muốn thoát thân thật, thì sao Minh Hoa Thường có thể kéo được hắn? Là hắn không nỡ vứt bỏ nàng ấy, vì vậy mới chậm chạp chạy cùng nàng ấy. Với quyền thế và địa vị của phụ thân hắn, hắn vốn chẳng cần phải làm như vậy.
Kẻ này trông bất cần đời, nhưng thật ra lại là người trọng tình trọng nghĩa, lòng dạ rất chân thành, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, chịu đựng giỏi hơn Nhậm Dao nhiều, là miếng thép tốt."
Người hầu nói: "Không ngờ Tướng quân đánh giá Giang thế tử cao như vậy."
Hàn Hiệt cười nói: "Ta vô tài vô năng, chỉ là theo giá [*] lâu rồi, hổ thẹn học được vài phần kiến thức nhìn người từ Nữ hoàng mà thôi. Ta đã gặp Giang An Hầu, một người khôn khéo như hồ ly lại không thèm quản thúc nhi tử của mình. Nghe nói ông ta cưới thêm con gái Chu gia nhỏ hơn ông ta mười hai tuổi, cũng khó trách."
[*] Giá ở đây là vua.
Trên đời này đã có mẹ kế rồi thì cũng phải có cha dượng, kiều thê nhỏ hơn Giang An Hầu hẳn một giáp rỉ tai bên gối ông ta, còn có con út đáng yêu ngoan ngoãn cung phụng dưới gối, rồi lại nhìn về phía… trưởng tử đầy kém cỏi, chỉ biết gây họa khắp nơi, vậy thì sao ông ta có thể cho hắn ta sắc mặt tốt cho được đây?
Mà, ông ta càng bực tức quát mắng, Giang Lăng lại càng không muốn giỏi giang. Nếu không phải là vì gặp được Hàn Hiệt, thì e là qua vài năm nữa, Giang Lăng sẽ trở thành một kẻ quần áo lụa là, chỉ biết ăn chơi đàng điếm thật rồi.
Người hầu thấy Hàn Hiệt hiếm khi có hứng nói chuyện bèn hỏi: "Tướng quân cảm thấy hai người khác thế nào?"
"Hai người khác?"
"Trưởng tử Trần Quận Tạ gia Tạ Tế Xuyên, và Trấn Quốc Công phủ Minh Hoa Chương." Người hầu nói: "Tướng quân cũng nhìn trúng hai thiếu niên này, ra sức tiến cử cho bệ hạ mà."
"Ngươi nói bọn họ ấy hả?" Hàn Hiệt vuốt râu, ông ta ngừng lại cả một lúc lâu rồi mới mở miệng: "Thật ra, cho tới tận bây giờ, ta cũng không thể nói rõ ra được rằng, liệu việc ta tiến cử hai người này cho Nữ hoàng có phải là một việc làm đúng đắn hay không. Lòng dạ hai người bọn họ đều rất thâm sâu, nhất là Tạ Tế Xuyên, ta không thể nhìn thấu hắn."
Hàn Hiệt bầu bạn với vua đã nhiều năm, là người nắm giữ tai mắt tiếng nói cho Nữ hoàng, chuyển đổi qua lại thành thạo giữa hai thân phận trong sáng trong tối, từ trước tới nay, ông ta rất được Nữ hoàng tin tưởng. Ông ta nhìn người chuẩn xác, không người nào dám chất vấn ông ta, nhưng giờ đây, Hàn Hiệt lại nói rằng ông ta không thể nhìn thấu một thiếu niên mười bảy tuổi ư?
Người hầu ngạc nhiên, một lát sau mới cười nói: "Tướng quân, ngài nói đùa rồi."
Hàn Hiệt lắc đầu không nói gì, tuy không bác bỏ nhưng nét mặt ông ta vẫn không hề thả lỏng. Ông ta tiếp tục nói: "So với những người trên, Minh Hoa Chương là lý tưởng nhất, hoàn mỹ nhất. Hắn cứng cỏi và lý trí hơn Nhậm Dao, thông minh và chín chắn hơn Giang Lăng, có tình có nghĩa hơn Tạ Tế Xuyên. Hắn có dũng có mưu, văn võ song toàn, cân bằng đúng mực giữa tình nghĩa và lý trí, bẩm sinh đã là người được chọn làm thủ lĩnh."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Người hầu cũng chẳng có suy nghĩ gì về những chuyện này, năng lực của Minh Hoa Chương rõ như ban ngày, hắn ta nịnh nọt hùa theo lời Hàn Hiệt: "Xem ra, người mà tướng quân coi trọng nhất là Minh Trung lang tướng. Qua một thời gian nữa, chắc chắn là Trung lang tướng sẽ có thể trở thành tướng quân và phụ tá đắc lực của bệ hạ."
Hàn Hiệt lại cười, chậm rãi lắc đầu: "Không. Người tốt nhất mà ta thấy lại không phải là hắn."
Người hầu lại kinh ngạc: "Cái gì?"
"Tuy rằng Minh Hoa Chương hoàn mỹ, nhưng quá hoàn mỹ lại giống như là chính nhân quân tử bước ra từ trong sách. Thật tình không biết quá mạnh tắc nhục [*], quá cứng dễ gãy."
[*] Quá mạnh mẽ sẽ làm người ta thấy nhục nhã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!