Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Với nhân vật cấp chuyên gia như Tô Khê Sa, dù chỉ là đục lỗ thồI thì cô cũng đã dự tính kỹ vị trí.
"Tôi thấy hơi đau lòng, đại kiếm đang lành lặn bây giờ toàn lỗ là lỗ." Ý thức của Hứa Kỳ Tịch nói bằng giọng khàn khàn.
Đánh vào thân kiếm, đau trong lòng hắn, lần này đục đủ chín mươi lỗ, đục đến mức hắn suýt thì bật khóc.
Đợi khi về, hắn lắp phù văn "đánh ta khóc, phong ấn ngươi" vào đại kiếm, lần sau khi hắn bị Tô Khê Sa đập khóc thì kỹ năng này có được kích hoạt không nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch trầm tư, không biết khi kỹ năng đó hoạt động thì có cách gì để điều khiển nó hay không?
Suy nghĩ một lúc, hắn lại lên tiếng: "Cô Tô, lần này thăng cấp xong thì có còn phải đục lỗ nữa không?"
"Còn phải đục thêm một lần nữa." Tô Khê Sa gật đầu đáp: "Lần sau đục thêm chín trăm lỗ nữa cho đủ một nghìn, vậy là viên mãn."
Một nghìn cũng là cực hạn rồi.
"Không thể đục chín trăm lẻ một lỗ à? Như thế cho đủ nghìn lẻ một đêm?" Hứa Kỳ Tịch đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Tô Khê Sa: "..."
Anh tư duy kiểu gì thế hả? Có phải từng bị thương đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn không? Sao câu hỏi như thế lại có thể thốt ra từ miệng anh chứ?
"Không được à?" Hứa Kỳ Tịch thấy tiếc nuối: "Tôi cảm thấy một nghìn lẻ một nghe hay hơn một nghìn chẵn. Hơn nữa nếu có thể thì tôi rất mong chờ con số một vạn. Vạn phù kiếm chủ, nhất kiếm vạn pháp, nghe mới ngầu làm sao. Mặc dù trong vạn pháp này có rất nhiều lời chúc phúc nhỏ chỉ có mặt cho đủ số."
Người Đại Hạ rất thích từ "vạn", vạn tuế, vạn phúc, vạn thế, vạn năng, vạn vật... Nếu như những thứ tốt đẹp mà chưa đến một vạn thì cứ thấy thiêu thiếu gì đấy, không được viên mãn.
Tô Khê Sa: "..."
"Đúng rồi cô Tô. Sau khi lên đến cấp ba, tôi phải thăng cấp lên cấp bốn như thế nào?" Hứa Kỳ Tịch lại nghĩ tới một vấn đề.
Lắp đủ một trăm lỗ này đủ để hắn tăng một cảnh giới, từ cấp một hiện giờ lên đến cấp hai... Không biết có cần phải độ kiếp gì không?
Sau khi lắp xong một trăm lỗ là đến một nghìn lỗ, đó chính là cấp ba.
Nhưng sau cấp ba thì sao? Nếu đã không thể đục thêm lỗ nữa, vậy hắn là thế nào để thăng cấp đây?
Thực ra hắn rất thích cách chỉ cần lắp phù văn rồi nằm chờ thăng cấp thế này... Số lượng ấy mà, chỉ cần sau lưng mình có đủ người, chỉ cần không chiến đấu một mình, đừng nói là một nghìn phù văn, cho dù một vạn phù văn thì cũng sẽ được gom đủ nhanh thôi!
Nếu như cho hắn vài năm, đợi phía Tề Y San đại chúng hóa cánh cổng kỳ tích, hắn lại quảng bá nó cho toàn bộ Đại Hạ. Đến lúc đó, cho dù chỉ một nửa người Đại Hạ thức tỉnh thì cũng có đến hàng trăm triệu người thức tỉnh rồi.
Nếu vận động được hàng trăm triệu người thức tỉnh đó... Vậy chỉ cần đủ tinh thú thiên tài, phù văn còn không chảy vào cuồn cuộn ư?
Đừng nói là một vạn, cho dù một trăm nghìn, một triệu, một trăm triệu phù văn thì họ cũng có thể tập hợp được trong thời gian ngắn. Sức mạnh của một người là có hạn, nhưng sức mạnh của quần chúng lại vô hạn.
Trừ khi tinh thú thiên tai đã bị giết đến mức tuyệt chủng…
Nhưng với tri thức và trí tuệ của con người hiện nay, trước khi một thứ quý giá, quan trọng nào đó bị tuyệt chủng, chắc chắn con người phải tiến hành nuôi dưỡng nhân tạo trước!
Những kẻ xâm lược đến từ văn minh năng lượng tinh thần kia có thể nuôi tinh thú, vậy sao mình lại không thể nuôi chứ?
Chỉ cần lấy được phương pháp nuôi tinh thú, nuôi chúng với số lượng lớn như nuôi lợn rồi giết đi thì còn sợ không đủ phù văn chắc?
Một khi chế độ chăn nuôi được mở ra, sẽ có một ngày chúng ta thu thập đủ hàng tỷ, chục tỷ, trăm tỷ phù văn.
Tư duy của Hứa Kỳ Tịch đang đánh Giáng Long Thập Bát Chưởng, mở rộng đến chân trời xa xôi từ lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!