Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Trên tờ giấy nhỏ này cũng không có sức mạnh siêu nhiên gì, chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi. Chữ viết trên đó là bút tích của cô, nội dung là tên của cô: Tề Y San.
Đây là do cô để lại, đề phòng Hứa Kỳ Tịch quên mất tên cô.
Nhưng rõ ràng nó không hề phát huy công dụng mong muốn.
Lúc trước… khi cô hỏi Hứa Kỳ Tịch "Vậy anh có còn nhớ tên của em không?", người kia còn ra vẻ ngầu lòi, dùng giọng nói đầy quyến rũ mà đáp rằng: "Cho dù đã mất trí nhớ, nhưng anh vẫn nhớ tên Họa Mi!"
Nếu không phải đã biết Hứa Kỳ Tịch bị mất trí nhớ ba năm, ngay khi hắn ra vẻ ngầu lòi phát biểu câu đó thì đầu chó của hắn đã trụi lủi rồi.
"Chắc là Họa Mi sẽ thích mấy câu tình cảm sến súa như vậy nhỉ?" Tề Y San giơ tay cột mái tóc chạm vai của mình lên, lại lấy quần jeans với áo phông ra thay.
Tạo hình của cô lúc này vô cùng gọn gàng.
Nếu như lại cầm thêm cái cờ lê, bôi vài vệt dầu lên mặt thì chẳng khác gì tưởng tượng của Hứa Kỳ Tịch lúc trước cả.
Nhìn mình trong gương, Tề Y San bình tĩnh gật đầu: "Chỉ cần người còn sống thì trí nhớ vẫn có khả năng khôi phục… Nếu như trong thời gian ngắn vẫn không thể khôi phục được thì lại tạo ra trí nhớ mới vậy."
Cô cực kỳ bao dung với những hành vi của Hứa Kỳ Tịch sau khi mất trí nhớ.
Chủ yếu là cô đang nghi có thể việc này liên quan đến nghiên cứu của mình, là trách nhiệm của cô.
Sau khi thay đồ xong, ánh mắt của Tề Y San lại chuyển về phía quyển sổ điểm danh điện tử trong ngăn kéo. Cô giơ tay điểm nhẹ lên đó, nhưng sổ điểm danh lại không mở.
Tề Y San tiếc nuối thu tay về, nhẹ nhàng đóng ngăn tủ lại.
"Tiếp theo mình phải giới thiệu bản thân với Hứa Kỳ Tịch bây giờ thế nào đây?" cô lẩm bẩm.
Sự hiện hữu của cô, Hứa Kỳ Tịch trước khi mất trí nhớ đương nhiên là biết…
Nhưng Hứa Kỳ Tịch sau khi mất trí nhớ lại không thể nhớ nổi "tên" của cô.
"Chưa kể, cách tự giới thiệu của nhân loại hơi phức tạp. Không chỉ đơn thuần là báo tên, thậm chí nếu giải thích không rõ thì sẽ biến thành đa nhân cách… Tuy trạng thái hiện tại cũng không khác gì đa nhân cách cho lắm." Tề Y San khẽ khàng đi ra khỏi phòng để quần áo.
Cô rón rén đi tới bên cạnh Hứa Kỳ Tịch, nhìn cái đầu khiến cô thích không buông kia, ngón tay lại rục rịch.
Ừm, chuyện tự giới thiệu nên chờ Hứa Kỳ Tịch tỉnh lại rồi tính tiếp. Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
…
Sáng sớm, từng tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu lên mí mắt của Hứa Kỳ Tịch.
Hắn đánh một giấc ngon lành tới hơn 7 giờ sáng.
Không hề mất ngủ, cũng không phải bị tiếng chuông đánh thức, nên sau khi tỉnh dậy Hứa Kỳ Tịch cảm thấy tinh thần sáng láng, toàn thân căng tràn sức sống. Ngoại trừ cảm giác đầu hơi nóng lên thì trạng thái cực tốt.
Đây mới đúng là cảm giác ngủ đủ giấc.
"Đã quá." hắn từ từ mở mắt ra.
Vừa mở ra thì hắn lập tức nhìn thấy gương mặt sáp lại gần của Thẩm Họa Mi.
Không quay về ký túc xá, không thấy Cao Thoán với Dương Duyệt. Nói cách khác, hắn vẫn ở lại "ba năm sau". Cũng không có chuyện ngủ một giấc thì trở lại ba năm trước.
Hứa Kỳ Tịch cũng không rõ rốt cuộc là mình vui hay thất vọng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!