Editor: Kẻ nhàm chán
Thư Lan quyết định không thèm trả lời vấn đề này, cô bèn đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Chồng à, tháng Bảy này anh rảnh lúc nào? Chẳng phải mình bảo là đi Maldives với A La và Chu Tự Bạch sao?"
Lệ Bắc Đình nguýt cô một cái: "Em chắc hai đứa nó được đến tháng Bảy không?"
"Ờ…" Thư Lan nghẹn họng, đành chịu, Lệ Bắc Đình đúng là giỏi phá đám.
"Anh đừng có bi quan thế, biết đâu Chu Tự Bạch vớ được chân mệnh thiên tử thì sao." Theo như kiếp trước thì Chu Tự Bạch yêu Đỗ La lắm cơ mà.
"Hừ, cứ chờ xem, không có cửa đâu." Chu Tự Bạch như con ngựa bất kham, Đỗ La thuần phục được cậu ta hơi khó.
"Vậy mình làm kèo đi!" Thư Lan có lợi thế trong tay, không tin là không thắng được.
"Kèo trước em còn chưa trả, anh không chơi với em."
"Anh ép người quá đáng, em không có trồng chuối đâu!" Thư Lan bĩu môi trừng mắt nhìn anh, trồng chuối ăn cơm, ăn kiểu gì, chả chui vào đầu à.
"Vậy em muốn cược gì?" Lệ Bắc Đình ra vẻ suy nghĩ.
"Cược một trăm tệ."
"Một trăm tệ rơi xuống đất anh còn không nhặt, em còn cược với anh một trăm tệ, thôi dẹp đi."
"Vậy mười vạn?" Thư Lan nhăn nhó: "Anh tiêu hoang phí quá, không được đâu."
"Không cược tiền, anh muốn cược một thứ anh cần."
"Thứ gì?"
Lệ Bắc Đình ghé sát lại, thì thầm vào tai cô: "Nếu anh thắng, một tháng thuộc về quyền sắp xếp của anh."
Mặt Thư Lan đỏ bừng, quyền sắp xếp của anh đâu chỉ đơn giản là thời gian, tên háo sắc này rõ ràng ám chỉ chuyện giường chiếu.
Thư Lan nghiến răng: "Được, chơi thì chơi, nếu anh thua, tháng đó phải nghe em răm rắp."
Dù sao cô cũng chắc mẩm, hai người kia sẽ thành đôi, hơn nữa còn yêu nhau sống chết.
"Được, vậy bắt đầu cược từ giờ, trong vòng hai tháng, nếu hai đứa nó chia tay, coi như anh thắng." Lệ Bắc Đình tin sái cổ vào Chu Tự Bạch, cảm thấy cậu ta không trụ nổi một tháng.
"Được thôi!" Đừng nói hai tháng, Thư Lan dám chắc, hai năm nay hai người họ còn ân ái ấy chứ.
Thư Lan đắc ý, đến lúc đó sẽ cho Lệ Bắc Đình xuống gầm giường ngủ, quay video làm kỷ niệm.
Lệ Bắc Đình nhìn nụ cười của cô không nói gì, cũng bắt đầu mong chờ một tháng tươi đẹp.
Thư Lan bận túi bụi với tác phẩm cho 24 tiết khí, sau khi cược xong cũng chẳng để ý đến chuyện này nữa, thỉnh thoảng Đỗ La có nhắc đến với cô, quan hệ của hai người vẫn tốt đẹp.
Hơn nữa, chuyến đi Maldives dự định vào tháng Bảy chắc phải hoãn lại rồi, vì công việc của cô còn dang dở, chuyện bỏ dở công việc giữa chừng, Thư Lan trước kia có thể làm, nhưng Thư Lan bây giờ thật sự không làm được, nên phải ưu tiên công việc, đã bàn bạc với Lệ Bắc Đình, đợi cô làm xong việc rồi sẽ đi chơi.
Sự trưởng thành rõ rệt của Thư Lan khiến Thư Chí Minh rất vui mừng, nếu cô chịu học thêm về quản lý thì tốt rồi, ông sẽ càng đỡ lo lắng.
Trưa hôm đó, Thư Lan ăn cơm ở văn phòng của Thư Chí Minh, Thư Chí Minh nhắc đến một chuyện: "Lan Lan, ba muốn chuyển công ty cho con."
"Tại sao? Có chuyện gì ạ?" Thư Lan giật mình, đặt bát xuống, hơi sốt ruột.
"Không có chuyện gì, con đừng vội, là thế này, ông nội và bác cả con cứ nhăm nhe đến công ty, cho rằng nên giao cho Thư Hạo, nhưng công ty của ba nhất định phải để lại cho con, nên cứ chuyển cho con trước, như vậy bọn họ sẽ không còn nhăm nhe nữa, dù sao sau này cũng là của con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!