Chương 98: (Vô Đề)

Editor: Kẻ nhàm chán

Lệ Bắc Đình nhẹ nhàng xoa bụng cho em: "Đỡ chút nào chưa?"

"Chưa." Thư Lan dựa vào sô pha, ăn no quá, hơi khó chịu.

"Có muốn uống hai viên thuốc dễ tiêu không?"

"Thôi, thuốc nào chả có tác dụng phụ, em nghỉ một lát đã. À mà, nói anh chuyện này." Thư Lan kéo kéo tay áo Lệ Bắc Đình: "Anh có biết Chu Tự Bạch có người yêu rồi không?"

"Hả?" Lệ Bắc Đình nheo mắt, có vẻ nghi ngờ: "Ai cơ?"

"Anh chắc chắn không tài nào đoán ra đâu, nếu anh đoán trúng, mai em trồng cây chuối ăn cơm." Nếu không phải kiếp trước đã biết, em cũng không thể mường tượng ra hai người này lại nên đôi.

"Đỗ La à?"

"Trời đất ơi, sao anh biết?" Thư Lan bật dậy.

"Chiều nay em với Đỗ La đi uống trà chiều, ngoài cô ấy ra thì còn ai nói cho em chuyện này nữa. Nếu không phải Đỗ La, thì cô ấy việc gì phải kể chuyện Chu Tự Bạch cho em, hai người họ có thân thiết gì đâu. Cho nên anh đoán là Đỗ La."

"Giỏi!" Thư Lan giơ ngón tay cái lên, anh thật là giỏi, thế mà cũng đoán ra được.

"Em thấy lạ lắm à?"

"Cũng thường thôi, người yêu của Chu Tự Bạch có thiếu đâu. Em khuyên Đỗ La nên tránh xa anh ta ra, theo kiểu nói của con gái bây giờ, Chu Tự Bạch chính là đồ tồi."

Chu Tự Bạch đúng là loại công tử đào hoa, nhưng nết cũng không đến nỗi nào, đều là chia tay người cũ rồi mới bắt đầu với người mới, chứ không phải bắt cá hai tay.

Với ai cũng tốt, nhưng cũng chẳng thật lòng, chia tay nhanh, bắt đầu còn nhanh hơn.

Chu Tự Bạch là người rất khôn ngoan, biết cuối cùng cũng phải cưới theo sự sắp đặt của gia đình, nên sẽ chẳng động lòng với ai cả.

Thư Lan nghe xong ngẩn người, cô hoàn toàn không hay chuyện này, cô chỉ biết anh ta là bạn của Lệ Bắc Đình, nghĩ bạn của Lệ Bắc Đình thì nết chắc cũng không tệ.

Hơn nữa kiếp trước Chu Tự Bạch và Đỗ La lại thật lòng với nhau, cô không ngờ Chu Tự Bạch từng là "đồ tồi".

"Vậy… vậy mà Đỗ La lại thương Chu Tự Bạch, phải làm sao bây giờ?" Thư Lan luống cuống, chuyện gì thế này, sao tin tức lại dở dở ương ương thế?

"Kệ đi, đều là người lớn cả rồi, không cần phải lo lắng nhiều vậy, Đỗ La chắc cũng hiểu rõ."

Ở tuổi này, ai cũng chẳng phải trẻ con, chắc chắn sẽ tự tìm hiểu về nhau.

"Nhưng em lo Đỗ La bị bắt nạt."

"Yên tâm, Đỗ La là bạn của em, chắc chắn anh ta phải thật lòng thương Đỗ La mới theo đuổi, chỉ là tình cảm này giữ được bao lâu thì không biết."

Thương với yêu là hai chuyện khác nhau.

Có thể thương rất nhiều người, nhưng người có thể động lòng yêu, chỉ có một.

Thư Lan nhớ lại lời Đỗ La nói, hình như đúng là cô nghĩ nhiều rồi, Đỗ La rất thông minh, chỉ muốn yêu đương với Chu Tự Bạch, không định đi đến cuối đời với anh ta, mà Chu Tự Bạch chắc cũng có suy nghĩ tương tự.

Vậy nên đây là cuộc gặp gỡ của hai người khôn ngoan? Rồi cùng nhau sa chân?

Họ đều không dùng hết tình cảm để bắt đầu, nhưng lại lặng lẽ trao đi tất cả, không thể rời nhau.

"Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, lên nhà nghỉ ngơi đi." Lệ Bắc Đình bế cô lên, chuyện của người khác không biết rõ đầu đuôi, thật sự không nên phán xét.

Mỗi người đều có số phận riêng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!