Editor: Hyen + Beta: Mia
"Con đừng miễn cưỡng bản thân mình." Thư Lan cố chấp lâu như vậy, sao có thể đột nhiên thay đổi ý định.
"Con không miễn cưỡng, ba, con nghĩ thông suốt rồi.
Lệ Bắc Đình đối với con rất tốt, con nên nghe lời của ba, sau này con sẽ không làm loạn nữa."
Cô là do được cưng chiều quá mức nên mới không biết ba đã vất vả như thế nào, không vì ba mà suy nghĩ.
Lúc trước còn đối xử với ba rất hung dữ, còn nói ba vì muốn leo lên tầng lớp hào môn nên mới gả cô cho Lệ Bắc Đình.
Lại nói, trên đời này không có thuốc hối hận, nhưng cô thật sự đã hối hận rất nhiều.
Cảm giác áy náy ngập tràn trong lồng ngực cô.
Cô sinh ra đã được một cuộc sống rất tốt, được cẩm y ngọc thực*, lại còn oán trách trời đất, điều đó rất không đúng.
(*Cẩm y ngọc thực: ăn ngon mặc đẹp.)
"Vậy con khóc cái gì? Có phải có người bắt nạt con không?"
"Không, chỉ là con nhớ ba thôi." Thư Lan lau nước mắt, cô nghe thấy tiếng động sau lưng thì có chút xấu hổ.
"Nếu nhớ thì trở về thăm ba, ba mãi mãi luôn ở nhà chờ con.
Con đã nghĩ thông suốt thì tốt rồi, Bắc Đình là một người chồng tốt, ba vẫn còn chưa được bế cháu ngoại đâu."
Hốc mắt Thư Chí Minh rưng rưng, giơ tay lên dụi dụi mắt, ông đợi lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được Lan Lan nghĩ thông suốt.
"Được, vậy ba phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Về sau con sẽ sinh cho ba một đứa cháu ngoại để ba bế."
"Điều đó là đương nhiên rồi, đến khi đó ba có thú vui về già của mình, tự do biết bao, mẹ con nhất định sẽ rất hâm mộ ba."
Thư Lan kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với ba dùng tay áo lau đi nước mắt, hai mắt đỏ hoe.
Xoay người đi vào trong nhà, phòng khách không có một bóng người, sau khi ăn cơm tối bọn họ sẽ quay lại căn nhà kia, nơi này chỉ có cô cùng Lệ Bắc Đình sinh sống.
Trước tiên, Thư Lan trở về phòng rửa mặt rồi thay một bộ quần áo khác, nước mắt dính trên quần áo rất dễ thấy.
Cô muốn giải thích với Lệ Bắc Đình.
Cô không biết rằng, kiếp trước Lệ Bắc Đình đã đưa tiền cho công ty của ba cô, anh không hề nhắc đến và cả ba cô cũng vậy.
Lần này, nếu không phải vì sự khác thường của cô, có lẽ Lệ Bắc Đình đã không đề cập đến nó.
Anh đã giúp đỡ ba cô không dưới một lần, nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến việc này trước mặt cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy công, chưa bao giờ nghĩ đến lấy việc này để áp chế cô.
Từ trước đến nay Lệ Bắc Đình luôn là một quân tử.
Thư Lan gõ cửa phòng làm việc của Lệ Bắc Đình.
"Vào đi."
Thư Lan đẩy cửa đi vào, anh cúi đầu như đang xử lý công việc.
"Lệ Bắc Đình, việc của ba em, cảm ơn anh." Cô loay hoay đứng bên bàn làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!