Trong những ngày nghỉ tiếp theo, hai người đều rúc trong nhà, cũng không đi đâu cả. Tiện thể, họ mở phòng chiếu phim gia đình trên tầng thượng để dùng thử. Căn phòng đó sau khi được lắp đặt xong đã phủ bụi, chưa từng mở ra lần nào.
Lần này, Thư Lan cảm thấy buồn chán, bèn chọn mấy bộ phim cũ, kéo Lệ Bắc Đình cùng xem với cô.
Không gian rộng rãi, nằm xem phim thoải mái, vươn tay là có đủ loại đồ ăn vặt, đảm bảo độ thư giãn tối đa.
Tất nhiên, trong khoảng thời gian đó Thư Lan cũng không phải hoàn toàn không làm gì. Cô đã vẽ một bản thiết kế trâm cài ngực hình chim én, dự định làm ra để tặng cho Lệ Bắc Đình. Sau khi vẽ xong, cô đưa bản thiết kế cho anh xem.
"Nhìn xem, anh thích không?"
Lệ Bắc Đình đang ngồi trước máy tính xử lý một số việc, đeo kính gọng vàng mỏng. Anh thấy cô đi vào, bèn tháo kính xuống, nhận lấy bản vẽ.
"Là trâm cài áo sao?" Người đàn ông quan sát, vẫn là tông màu đen trắng rõ ràng. Có hơi nghiêm túc, trang trọng, khá phù hợp để đeo trong các buổi tiệc lớn.
"Đúng vậy, em cảm thấy chim én vẫn đẹp nhất khi là đen trắng. Đây là tặng anh, mấy ngày nữa em sẽ gửi đến công ty, bảo người ta làm."
"Tặng anh?" Lệ Bắc Đình hơi ngạc nhiên: "Không ngờ phu nhân lại nhớ đến anh như vậy."
"Coi như cảm ơn anh đã dẫn em đi xem chim én." Ánh mắt Thư Lan dừng lại ở chiếc kính gọng vàng: "Anh bị cận thị sao?"
"Không, đây là kính chống bức xạ, đeo để bảo vệ mắt khi làm việc với máy tính." Lệ Bắc Đình chỉ đeo một lúc khi mắt cảm thấy khó chịu.
"Cũng khá đẹp đó." Thư Lan cầm kính đeo lên cho Lệ Bắc Đình, bĩu môi: "Trông có hơi giống kiểu người văn nhã bại hoại[1]"
[1] Văn nhã bại hoại: Ý chỉ bề ngoài nhìn đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu có nhiều suy nghĩ đen tối xấu xa. Là dạng lưu manh giả danh tri thức, sói đội lốt cừu.
Lệ Bắc Đình: "…"
"Đây là lời khen sao?" Lệ Bắc Đình kéo kính xuống nhìn cô chăm chú, có ai lại miêu tả chồng mình như thế chứ.
"Đúng mà, anh không biết bây giờ văn nhã bại hoại không còn là từ mang nghĩa xấu nữa sao? Giờ đây, văn nhã bại hoại là một từ cực hot, hầu hết dùng để miêu tả một người đeo kính trông đẹp trai. Em đang khen anh đấy."
Lệ Bắc Đình nhíu mày, hơi đau đầu xoa xoa thái dương, anh thật sự không biết điều này.
"Haha, đúng là khoảng cách thế hệ rồi. Không sao đâu, rảnh thì lên mạng nhiều chút, học hỏi thêm. Bây giờ nhiều từ ngữ có ý nghĩa khác so với trước đây lắm." Thư Lan thật sự cảm thấy Lệ Bắc Đình đeo kính rất đẹp trai, giống như một nhà tri thức cao cấp, dù thực ra anh vốn dĩ là như thế.
"Còn từ nào nữa?"
"Ví dụ như sạc điện, ý nghĩa là gì?"
"Sạc điện cho điện thoại? Còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Bây giờ sạc điện nghĩa là học thêm kiến thức, trau dồi bản thân, nâng cao chính mình. Lệ tiên sinh đúng là lạc hậu ghê." Thư Lan đeo lại kính lên mặt Lệ Bắc Đình: "Anh làm việc chăm chỉ đi, em đi xem phim đây."
Thư Lan xoay người định rời đi, nhưng bị Lệ Bắc Đình nắm lấy cổ tay kéo lại, ép ngồi lên đùi anh: "Chế nhạo anh xong rồi định đi luôn sao?"
"Em chế nhạo anh hồi nào." Thư Lan chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lệ Bắc Đình, vẻ mặt vô tội hết mức.
Lệ Bắc Đình ngẩng đầu hôn nhẹ cô một cái: "Còn bảo không cười nhạo anh. Cô gái nhỏ thích theo đuổi thần tượng, còn anh thì không, có vài thứ đúng là không rành lắm."
Thuật ngữ trong giới của fan nhiều vô kể, anh sợ mình chẳng hiểu được từ nào.
"Thế thì anh học đi." Thư Lan giơ tay ôm lấy cổ Lệ Bắc Đình, cố ý nói: "Giới giải trí thú vị lắm, em biết bao nhiêu là đầu tường. Ai nấy đều rất đẹp trai."
"Chuyện trong giới giải trí thật giả lẫn lộn. Đừng quá đặt tình cảm vào đó." Lệ Bắc Đình đã tiếp xúc nhiều, chẳng có mấy thiện cảm với giới này. Quá phức tạp, mỗi người đều có mấy bộ mặt khác nhau.
"Em đâu có theo đuổi thần tượng, chỉ là có nhiều đầu tường thôi. Chỉ cần người em thích đủ nhiều, cho dù ai bị sập phòng cũng chẳng bao giờ đuổi kịp em."
Đối với câu nói này, Lệ Bắc Đình nhíu mày, lại rất khiêm tốn hỏi: "Đầu tường và sập phòng nghĩa là gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!