Chương 40: (Vô Đề)

Thư Lan nói rất tự tin, nhưng kết quả là mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Thư Lan cũng chỉ câu được một con cá trắm cỏ nặng chừng một cân, đã vậy còn bị phơi dưới nắng đến khô người.

"Lệ Bắc Đình, chúng ta về nhà đi." Thư Lan một tay chống cằm, một tay nghịch lá cỏ, hôm nay lòng tự tin của cô bị đả kích nặng nề, hạng mục câu cá này, rõ ràng không hợp với cô.

Đám cá kia thật sự rất tinh ranh, nhiều lần đều ăn xong mồi sau đó thì chạy mất. Thư Lan cảm thấy với chỉ số thông minh hiện tại của mình, thì cho dù câu đến sáng mai cũng chưa chắc câu được cá lớn.

Con cá trắm cỏ này chắc là vì còn quá nhỏ, chưa biết thế gian hiểm ác nên mới mắc câu.

"Không câu nữa à?" Chiều nay Lệ Bắc Đình không câu, cả buổi chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô, dạy cô móc mồi, thả câu, nhưng dù có thầy giỏi, cũng không thể dạy nổi học trò ngốc như cô.

"Ừm, em muốn về nhà, có muỗi cắn em." Thư Lan "Bốp —" một cái đánh vào cánh tay, nhưng muỗi thì không đánh trúng, thành ra là tự đánh mình một phát, cô bĩu môi, có chút tức giận: "Muỗi sao chỉ cắn mỗi mình em."

"Anh mặc áo dài quần dài, làm sao cắn được?" Lệ Bắc Đình bất đắc dĩ cười, kéo cô đứng dậy: "Vậy về thôi."

Câu cá thật ra cũng cần một chút kỹ thuật, nếu không Thư Lan cũng không thể cả buổi trưa mà chỉ câu được một con cá nhỏ, hơn nữa cô cũng không đủ kiên nhẫn, vốn không hợp để câu cá.

Câu cá cần phải thả dây thật dài, mồi thật ngon, để cá nếm được vị ngon mà quên đề phòng mới có thể mắc câu.

"Vậy con cá này làm sao bây giờ?" Thư Lan nhìn con cá trắm cỏ đang bơi trong thùng, rõ ràng là con cá ngây thơ chưa biết nhân gian hiểm ác, còn không biết lập tức sẽ tiến vào bụng con người.

"Đem về cho đầu bếp làm bữa tối, hoặc đưa cho ba em nếm thử mới mẻ?" Cá không lớn, nhưng đem đi hầm canh cũng được.

Thư Lan phồng má, suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta đem biếu ông bà nội đi."

Hiện tại công ty đã bị Lệ Nam Hi nắm quyền, mà vụ kiện lại đang có lợi cho Lệ Nam Hi. Bây giờ là lúc càng cần trong lòng ông bà nội có Lệ Bắc Đình, nên lấy lòng ông bà một chút cũng tốt, thường xuyên tới thăm để hai người già luôn nhớ đến Lệ Bắc Đình.

Tuy rằng Lệ Bắc Đình nói cô không cần lo chuyện công ty, nhưng cô vẫn không yên tâm, sợ Lệ Bắc Đình xử lý không tốt.

Nếu công ty thực sự bị Lệ Nam Hi cướp mất, chắc chắn Thư Lan sẽ tức chết.

Lệ Bắc Đình hoàn toàn không biết trong lòng Thư Lan nghĩ nhiều như vậy, nếu biết cô toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì anh, sợ là vui mừng đến mất ngủ.

"Được, anh gọi về nhà cũ nói một tiếng, tối nay sẽ qua đó ăn cơm."

"Dạ, vậy chúng ta về thôi." Thư Lan xách thùng đi.

"Đưa cho anh đi." Lệ Bắc Đình một tay nhận lấy thùng, một tay nắm tay cô.

Quản lý Trần tìm một cái thùng xốp đựng nước, bỏ cá vào, còn chuẩn bị thêm một túi lớn, nói là đồ ăn và trái cây do nông trang trồng, tặng hai người mang về nhà ăn thử, tự dưng làm hai người cảm thấy thân thiết hơn hẳn.

Lệ Bắc Đình cũng không khách sáo Kiều Việt, quản lý Trần làm vậy chắc chắn là làm theo sự sắp xếp của Kiều Việt, nên anh đều nhận lấy hết, lát nữa đem về nhà cũ, ông bà nội liền thích ăn loại đặc sản địa phương như này.

Ngồi trên xe về lại thành phố, Lệ Bắc Đình nhắn cho Kiều Việt: "Cảm ơn đã chiêu đãi."

Kiều Việt trả lời rất nhanh: "Đi chơi với chị dâu vui không? Em nghe nói quan hệ của anh và chị dâu rất thân mật, vậy cuối cùng cũng chờ được mây tan và thấy trăng sáng à, chúc mừng anh Đình nha."

Tất cả bọn họ đều chơi chung với nhau, ai cũng biết Lệ Bắc Đình yêu Thư Lan nhưng không được đáp lại, đã kết hôn mà nhìn vào chẳng khác nào ly hôn, không có thông báo, không có chụp ảnh cưới, không có tiệc cưới, cũng không có tuần trăng mật.

Khi đó bọn họ cũng khuyên Lệ Bắc Đình, cảm thấy dưa hái xanh thì không ngọt, ép buộc không có ý nghĩa, người như Lệ Bắc Đình, muốn tìm dạng phụ nữ nào mà chẳng được, sao cứ phải cố chấp với một người không yêu mình?

Nhưng ai mà ngờ được, Lệ Bắc Đình lại trả lời thế này.

"Dưa dù ngọt hay không, cũng đều là của tôi thôi."

Nghe xong câu đó, mọi người chỉ cảm thấy anh điên rồi.

Nhìn thế nào cũng không thấy Thư Lan có điểm nào đặc biệt hơn người.

Sau khi cưới, Thư Lan cũng nhiều lần không cho Lệ Bắc Đình chút mặt mũi nào. Từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy ai dám đối xử với anh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!