Editor: Jane pham + Beta: Miya
"Ha ha, đúng vậy." Lệ Bắc Đình cười lớn, khi ở cùng với Thư Lan, dù không có chuyện gì anh cũng đều vui.
Thư Lan giơ tay che miệng anh lại, cau mày trừng mắt với anh: "Anh có thể nhỏ giọng một chút được không?"
"Được." Lệ Bắc Đình ngoan ngoãn gật đầu, không dám lỗ m ãng, sợ chọc giận cô rồi lát nữa anh lại phải dỗ.
"Kẹo ngon không?" Lệ Bắc Đình lấy trong túi đựng đồ ở ghế trước ra một viên kẹo, bóc một viên bỏ vào miệng.
Cũng được, sao trong xe anh lại có kẹo bạc hà vậy."
"Có lúc uống rượu nhiều, anh muốn ăn kẹo cho tỉnh táo." Lệ Bắc Đình không thể để mình mất tỉnh táo khi ở bên ngoài, nếu không anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trừ khi ở cùng Kỷ Niên thì đôi lúc anh mới uống say còn lại những người khác anh đều không yên tâm.
"Uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe." Tuy không thể không uống, nhưng Thư Lan cũng biết Lệ Bắc Đình do phải xã giao đối ngoại nên làm sao có thể không uống chút rượu nào.
"Ừm, sau này anh sẽ uống ít." Lệ Bắc Đình cầm lấy bàn tay trắng muốt gần như tái đi của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tài xế vờ như không nghe thấy tiếng cười đùa ở ghế sau, không dám vểnh tai lên nghe, chuyên tâm lái xe nhưng trong lòng lại cảm thán, tình cảm vợ chồng Lệ tiên sinh tốt thật.
Chẳng mấy chốc đã đến vùng ngoại ô, một đồng cỏ rộng lớn, xanh tươi và tự nhiên, vì vậy địa phương đã quy hoạch ra một lễ hội diều nhằm thúc đẩy nền kinh tế địa phương.
Xung quanh bãi cỏ treo đầy những biểu ngữ đủ màu sắc, trên đó treo hàng nghìn con hạc giấy và cối xay gió nhỏ đủ màu sắc sặc sỡ, rất nhiều người đã chen nhau vào chụp ảnh.
Mặc dù nắng rất gắt, nhưng gió không nhỏ nên cũng không quá nóng, Thư Lan còn đội mũ nên không cảm thấy nóng.
Cô kéo Lệ Bắc Đình đi chụp ảnh check in: "Anh đi chơi đi, em không đi."
Lệ Bắc Đình luôn cảm thấy mình không hợp với nhóm người đó, lại càng không thích việc chen lấn.
Lệ Bắc Đình rất ít khi ra ngoài chơi, bình thường công ty và nhà là hai điểm thẳng hàng, ra nước ngoài làm việc xong xuôi cũng về nhà, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trong một dịp như thế này.
Trước khi kết hôn, bọn họ cũng chủ động ngỏ lời với Thư Lan nhưng đều bị từ chối, hai người cũng không đi hưởng tuần trăng mật nên không có kinh nghiệm, Lệ Bắc Đình cảm thấy có chút không thoải mái khi xuất hiện ở đây.
Gọi tạm là xấu hổ.
"Sao anh không đi, không phải chúng ta ra ngoài chơi chung sao?" Thư Lan kéo cánh tay anh, lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, sau lưng anh là một đóng hạc giấy, rất xinh đẹp.
Thư Lan tìm được góc chụp nhưng cô lại thấy không hài lòng, cô khá xinh đẹp mà Lệ Bắc Đình cũng rất đẹp trai, ngắm nhìn hồi lâu cuối cùng cô cũng phát hiện ra sự bất ổn ở đâu.
"Sao anh không cười?" Mặt Lệ Bắc Đình không biểu cảm, giống như bị bắt cóc vậy.
"Cười như nào, anh rất ít chụp ảnh."
Trong trí nhớ của anh, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ảnh chứng minh thư ra thì còn lại anh rất khi chụp hình, ngay cả ảnh gia đình nhà họ Lệ cũng không có, cũng có thể có, nhưng không có hình anh.
"Đồ ngốc, vừa rồi hôn em không phải anh cười rất vui sao?" Thư Lan thấy kỳ lạ, vẫn có người không biết cười nữa sao.
"Đúng rồi, anh quên mất, em tìm cảm giác cho anh đi." Lệ Bắc Đình hơi cúi người nhìn cô, khóe môi hiện ý cười.
Thư Lan đẩy mặt anh và vào camera, vội chụp một tấm ảnh: "Anh xem, anh vừa cười nè."
"Anh thấy mình vẫn chưa tìm được." Lệ Bắc Đình cảm thấy mình bị thiệt.
"Anh đừng có mà được voi đòi tiên." Thư Lan trừng mắt nhìn anh: "Đi, chúng ta đi mua diều."
Lệ Bắc Đình bị cô kéo đi, giống đứa trẻ lần đầu đến công viên giải trí, gia đình sợ đứa trẻ đi lạc.
"Anh thích cái nào?" Thư Lan nhìn đến hoa cả mắt, có chim én, chuồn chuồn, phượng hoàng… đủ kiểu dáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!