Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Jane pham + Beta: Miya

Nếu anh đã nói như vậy, cô có lo lắng cũng không giải quyết được gì. Vì vậy cô yên tâm tin tưởng anh sẽ giải quyết được mọi chuyện.

"Ngày mai đi chơi thật sao anh?" Cô đã ở nhà một tháng rồi, trừ bệnh viện và công ty thì không đi đâu cả, cũng thấy chán lắm. 

"Đúng rồi, đi thả diều" Anh nắm lấy tay cô xoa xoa: "Em còn có tâm trạng suy nghĩ đến công ty, thì không bằng nghĩ xem ngày mai muốn mặc đồ gì, đeo trang sức gì đi?"

"Anh nói đúng, em đi chuẩn bị đây".

"Đi đi." Lệ Bắc Đình vỗ eo cô.

Cô hài lòng rời đi, thầm nghĩ ra ngoài đi chơi thì nên mặc quần áo gì cho trẻ trung chút, lần trước ra ngoài chơi với Đỗ La, hình như cô có mua chiếc váy màu cam, có vẻ rất hợp.

Sau khi Thư Lan rời đi, Lệ Bắc Đình gọi điện cho Chu Tự Bạch: " Thế nào rồi?"

"Tôi làm việc cậu còn không yên tâm à, ổn thoả hết rồi. Giúp cậu xong chuyện lớn như thế có phải cậu nên mời tôi ăn bữa không?" Chu Tự Bạch tựa vào đầu giường nói, việc này có chút giống lấy việc công làm việc riêng nhưng đối với RL có lợi mà không có hại, chắc hẳn là cũng sẽ không có ai nói gì.

"Ừm, tôi sẽ đặt phòng riêng ở Thập Lý Trường Đình, cậu muốn gọi món gì cũng được." Lệ Bắc Đình cười nói:" Dù sao bây tại người trả tiền cũng là chị dâu cậu, không phải tôi."

"Haha, Lệ tiên sinh bị vợ quản chặt quá nhỉ." Chu Tự Bạch trêu anh. 

"Những người chưa kết hôn như cậu không hiểu đâu, đàn ông có gia đình không bao giờ trả tiền, tất cả đều do vợ trả hết." Lệ Bắc Đình nói với giọng điệu đắc ý 

Bên kia đường dây, Chu Tự Bạch cảm thấy mình bị vả mặt, ăn cơm chó no luôn rồi. 

"Cút, đừng khoe khoang trước mặt tôi. Tôi không quan tâm."

Lệ Bắc Đình khoanh chân, li3m khoé môi, nhướng mày: "Tôi khoe khoang chỗ nào? Càng thiếu thứ gì thì lại cảm thấy người ta khoe khoang thôi."

" Được, tôi không nói chuyện với cậu nữa, đợi mọi chuyện thành cônh rồi nói." Gần đây Chu Tự Bạch cũng khá bận. Thân là bạn tốt của Lệ Bắc Đình nhiều năm nay, cậu ta không giúp thì ai giúp.

"Tôi chờ tin tức tốt từ cậu."

Sau khi cúp máy, Lệ Bắc Đình gửi một tin nhắn cho Kỷ Niên, ngày mai ra ngoài nên nhờ cậu ta sắp xếp một chút, anh hy vọng không xuất xuất hiện sự cố ngoài ý muốn như lần trước.

Về phần tai nạn xe, đến bây giờ cũng chưa điều tra ra vấn đề nằm ở đâu, tài xế chết ngoài ý muốn nên cảnh sát chỉ có thể xác định là sự cố ngoài ý muốn, không có liên quan đến ai.

Nhưng anh không bỏ qua, sẽ tiếp tục điều tra, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng mà khó thoát, nếu thật sự có vấn đề thì một ngày nào đó anh cũng sẽ điều tra ra.

Sắp xếp, chuẩn bị xong cho ngày mai, anh tắt máy tính rời phòng làm việc, nghỉ ngơi sớm chút để ngày mai còn ra ngoài chơi.

***

Sáng sớm, Thư Lan mặc chiếc váy hoa dài màu cam, rất giản dị còn đội thêm chiếc mủ rơm thắt nơ hình con bướm. Giày cô cũng mang đôi giày màu trắng trông rất trẻ trung.

Lệ Bắc Đình nhìn cô rồi nhìn lại mình, trông hai người cứ như cha con vậy. 

Cô mặc một bộ trang phục tinh tế và trẻ trung đến mức nếu nói cô là học sinh cấp 3 cũng có người tin, trong khi đó anh vẫn mặc vest và đeo cà vạt, chỉ khác là mặc chiếc áo sơ mi xanh mà cô mua lần trước.

Tất nhiên Thư Lan cũng không hài lòng với quần áo anh mặc: "Anh đi chơi hay đi họp vậy?"

Chỉ cần thêm một túi xách nữa là có thể đi thu mua dự án công ty luôn. 

"Vậy anh không mặc áo khoác." Lệ Bắc Đình cười khổ, từ trước tới nay quần áo hằng ngày của anh chỉ có vest và giày da, nếu mùa đông thêm một vài cái áo khoác nhưng bây giờ không mặc được.

"Vậy thì đừng mặc áo khoác, nóng quá, nhưng mà quần áo của anh ít quá." Thư Lan bắt bẻ nói: "Lần sau em sẽ đi mua quần áo cho anh."

Quần áo Lệ Bắc Đình đều được đặt riêng, thiết kế dựa trên sở thích cá nhân của anh. Bình thường Lệ Bắc Đình đi làm hàng ngày đều mặc vest, nên cô thấy rằng nhà thiết kế của anh công việc nhìn tưởng chừng rất đơn giản nhưng thật ra cũng không dễ dàng gì. Mỗi bộ vest cơ bản đều rất đơn giản nhưng đều phải có sự khác nhau, công việc này cũng không hề đơn giản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!