Chương 36: (Vô Đề)

Editor: TH + Beta: Miya

Thư Lan quay lại phòng rửa mặt, cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cánh môi hơi sưng, vì lúc nãy bị anh m út. Lệ Bắc Đình đúng là cầm thú, nhất là lúc hôn, chẳng nương tay với cô chút nào. 

Nhớ tới lý do hôn môi kỳ quái của Lệ Bắc Đình, cô lại muốn lên mạng tra thử, làm cô ngạc nhiên là lời anh nói là thật, đúng là có chuyên gia người Mỹ làm trắc nghiệm này, đúng là kỳ lạ. 

Quả nhiên sống càng lâu, chuyện gì cũng có thể gặp. 

Cô quăng điện thoại đi, lấy tay che mặt, nếu so sánh kiến thức với Lệ Bắc Đình, chỉ e là cả đời này cô không theo kịp. 

Thời học sinh, Lệ Bắc Đình hẳn là học sinh được giáo viên quan tâm nhất, anh đều được điểm tuyệt đối trong tất cả các kì thi, khiến cho người khác không theo kịp.

Thành tích Thư Lan cũng không tệ, có thể xếp vào hạng giỏi, nhưng đối với Lệ Bắc Đình trúng tuyển Massachusetts thì cô còn kém xa, đó là lý do tại sao chỉ số IQ của cô luôn bị anh áp đảo. 

Tính ra thời gian hai người hòa giải không lâu lắm, nhưng lại có cảm giác như đang yêu say đắm, chỉ cần cô bỏ tính bướng bỉnh, cả hai liền bước vào giai đoạn hòa hợp tự nhiên, cả hai bước vào giai đoạn hòa hợp một cách tự nhiên. Dường như Lệ Bắc Đình đã chuẩn bị rất lâu, cũng chờ đợi rất lâu, ánh mắt âu yếm khi anh nhìn cô là thật, không thể giả được. 

Có lúc Thư Lan thấy mọi chuyện tiến triển quá nhanh, nhưng rồi nghĩ lại, nhanh gì chứ? Tính cả đời trước và đời này, hai người đã bên nhau 7 năm, đời trước quen nhau 5 năm, kết hôn 4 năm, kiếp này quen nhau 2 năm, kết hôn 1 năm, cộng lại đủ "Bảy năm ngứa ngáy", kết quả hai người mới bắt đầu yêu nhau.  

Hai người lãng phí nhiều thời gian như vậy, nếu còn chần chừ mãi chẳng phải là phí phạm của trời sao. 

Thư Lan vốn là người phóng khoáng, một khi đã nghĩ thông thì sẽ không tiếp tục chấp nhặt, chỉ sợ là ban đầu cứ nghĩ mãi không ra.

Bây giờ cô và Lệ Bắc Đình cũng khá tốt.  

Tuy Lệ Bắc Đình cứ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lửng, cứ muốn lén hôn cô, nhưng trong chuyện kia thì anh rất tôn trọng cô. 

Cứ để mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên, chờ cô không còn sợ nữa, mọi thứ rồi sẽ đến. 

***

Chuyện của Liễu Thiến, Lệ Bắc Đình nói sẽ tự xử lý, nên Thư Lan cũng không bận tâm nữa. Như vậy cũng tốt, mắt không thấy, lòng không phiền. Bây giờ mỗi lần đến công ty, cô đều mang theo hai vệ sĩ, vì bản thiết kế đã bước vào giai đoạn sản xuất, cô phải đến giám sát, lỡ có gì không vừa ý còn kịp chỉnh sửa.

Vài ngày sau, ba mẹ Liễu Thiến từ quê nhà tìm tới, vốn định tìm Thư Lan cầu xin cô tha thứ, nhưng cuối cùng bọn họ không thấy Thư Lan, bị Lệ Bắc Đình đuổi đi.

Đừng thấy Thư Lan ngoài miệng nói không liên quan gì đến Liễu Thiến, nhưng cô là người dễ mềm lòng, nếu nhìn thấy ba mẹ Liễu Thiến, sợ là sẽ dao động.

Bởi vì ba mẹ Liễu Thiến thoạt nhìn có chút đáng thương, hai người già đều ở nông thôn dựa vào làm việc vặt mà sống qua ngày, không ngờ Liễu Thiến lại vào giới giải trí, ở trong chốn phù hoa kia mê mẩn, có chút tiền lương nhưng cũng không biết gửi cho gia đình. Ba mẹ Liễu Thiến cũng không biết Liễu Thiến làm gì, hiện tại lại nghe tin Liễu Thiến bị bắt vì phạm tội, đương nhiên hai người họ sẽ thấy lo lắng.

Nhưng thế gian này người đáng thương biết bao nhiêu, Lệ Bắc Đình không mềm lòng với người lạ, không cho họ quấy rầy Thư Lan.

Mỗi ngày Thư Lan đều vô tư vô lo, không biết chuyện gì xảy ra. 

Đêm trước ngày Quốc tế Lao động, Thư Lan nói muốn đi ra ngoài chơi, hưởng thụ một chút ngày nghỉ, hiện tại Lệ Bắc Đình đã được khôi phục không nhiều lắm, có thể ra ngoài rồi. 

Thế nhưng chiều hôm đó lại có một tin tức khiến Thư Lan thấy không vui, lần này không phải Đỗ La gửi cho cô mà là Thư Hạo.

Thư Hạo là con trai bác cả, cũng là con trai duy nhất của nhà họ Thư, được mọi người cưng chiều như báu vật. Nên cho dù điều kiện của nhà bác cả cũng không tính là khá giả, nhưng vẫn vất vả cho anh ta ra nước ngoài du học, chờ anh ta được giống như Lệ Bắc Đình, trưởng thành trở thành một tinh anh trong giới kinh doanh.

Thế nhưng ánh trăng ở nước ngoài cũng không tròn hơn trong nước, không khí ở nước ngoài cũng không tốt hơn trong nước, không bồi dưỡng Thư Hạo thành Lệ Bắc Đình, anh ta vẫn là một công tử cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, cũng không biết lấy đâu ra tự tin nói mình là con nhà giàu, cứ như công ty của ba cô đã chắc chắn sẽ thuộc về anh ta vậy. 

Vì cuộc hôn nhân giữa Thư Lan và Lệ Bắc Đình rất có lợi cho Minh Châu Châu Báu, nên Thư Hạo cũng giống mẹ anh ta — bà Phương Mỹ Tú, đều cho rằng Thư Lan phải bám lấy Lệ Bắc Đình. Tốt nhất cứ sinh một đứa con trai cho anh, giành quyền khống chế tập đoàn Lệ thị, rồi mang lợi ích về cho nhà họ Thư. 

Nên khi Thư Hạo nhìn thấy bản tin "tập đoàn Lệ thị đổi chủ"  thì anh ta đã rất sốc. 

Thư Lan: [Sao em rể lại để một đứa con nuôi đoạt mất công ty vậy? Giờ tin tức khen Lệ Nam Hi nhiều lắm, em rể không xử lý à?]

Thư Hạo: [Cứ thế này, địa vị của em rể trong công ty sẽ không còn nữa đâu, giờ sức khỏe em rể ổn rồi thì nên quay về công ty làm việc đi chứ.]

Từng câu từng chữ đều tỏ vẻ lo lắng cho Lệ Bắc Đình, nhưng Thư Lan biết, đó chỉ là vì lợi ích cho bản thân họ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!