Editor: TH + Beta: Miya
"Đúng thật." Thư Lan cười cong cả mắt, cô đặt bó hoa xuống và bắt đầu ăn lẩu.
Thư Lan gắp một viên chả cá, cắn một miếng, có nước sốt trào ra, hương vị ngập tràn trong miệng, sau đó lại chấm vào những loại nước sốt đã được chuẩn bị sẵn, cảm giác thỏa mãn vô cùng.
"Lẩu cay ngon thật."
"Em cố tình dụ dỗ anh đúng không?" Lệ Bắc Đình đang nhai miếng chả cá cuộn củ sen nhạt nhẽo, không hề có cảm giác đang ăn lẩu.
"Hì hì, đúng rồi đó. Dù sao anh cũng chỉ nhìn mà không ăn được, cái dạ dày bò trong nồi lẩu cay này ngon tuyệt luôn, tiếc là anh không ăn được." Thư Lan còn cố ý khiêu khích, gắp một miếng dạ dày bò đỏ vẫy vẫy trước mặt anh, rồi mới đưa vào miệng nhai, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.
Lệ Bắc Đình bất lực đưa tay day trán, rõ ràng là đang chê anh sống lâu quá, muốn chọc cho tức chết luôn đây mà.
Cuối cùng cũng hiểu cảm giác "người mình nuông chiều, dù có quỳ cũng phải cưng tiếp" là như nào.
Không phải do ai khác, chính anh là người chiều Thư Lan đến mức này, rõ ràng biết anh không ăn được cay mà vẫn cố tình dụ dỗ.
"Thịt bò ba chỉ cũng ngon nữa, ăn lẩu nước trong nhạt quá à, vẫn là lẩu cay mới ngon. Đầu bếp làm nước lẩu này ngon ghê, còn ngon hơn mấy quán ngoài tiệm." Thư Lan ăn đến mức quanh miệng dính đầy mỡ bò, nhưng ở nhà thì chẳng cần giữ hình tượng gì, cũng không lo bị ai chụp hình bôi xấu Lệ Bắc Đình.
Dù sao thì hai người cũng đã kết hôn, có đôi khi hành vi của cô cũng đại diện cho Lệ Bắc Đình.
"Thư Lan, nếu còn lấn tới nữa thì đổi kiểu ăn đấy," Lệ Bắc Đình đặt đũa xuống, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô: "Lẩu cay lẫn em, chẳng lẽ anh chỉ được nhìn chứ không được nếm?"
Lệ Bắc Đình vốn không quá mê đồ cay, nhưng mà lẩu mà không ăn cay thì còn gì là lẩu nữa.
Đã thế Thư Lan còn cứ cố chọc giận anh, bắt anh chỉ được nhìn chứ không được ăn, thật đúng là tức muốn chết.
"Ực" Thư Lan nghe ra ẩn ý trong lời anh, nuốt ực một cái, miếng thịt bò còn chưa kịp nhai đã bị cô nuốt xuống: "Khụ khụ."
Thư Lan vỗ ngực, ho khan nước mắt chảy ra: "Lệ Bắc Đình, có phải anh cố ý muốn ăn sặc không?"
"Không sao, anh biết hô hấp nhân tạo, không chết được đâu." Lệ Bắc Đình đứng dậy, vừa xoa lưng cho cô vừa đưa ly nước chanh đến môi.
Thư Lan uống một ngụm to nước chanh, cuối cùng cũng đè được vị cay trong cổ họng. Lúc này cô không dám làm càn nữa, cười lấy lòng: "Khụ khụ, anh ngồi xuống ăn đi, em không nói nữa, mau ăn đi."
Tuy hai người đã hôn môi, cũng hơi giống đang yêu thật, nhưng cứ nghĩ tới chuyện kia, Thư Lan lại thấy không quen, mặt cô đỏ bừng, như thể đang ngại ngùng.
Lệ Bắc Đình kiếm khóe môi, ngồi lại chỗ cũ, nhìn dáng vẻ Thư Lan chỉ dám trêu người ta chứ không dám chịu trách nhiệm.
Sau đó Thư Lan không dám chọc anh nữa, hai người cùng ăn hết nồi lẩu một cách vui vẻ. Ăn xong đã có người giúp việc đến dọn dẹp, cả hai ngồi gần đó ngắm sao.
"Hy vọng Thất Tịch không mưa, như vậy mới có thể xem thật sự Ngưu Lang Chức Nữ có gặp nhau trên cầu Hỉ Thước không?"
"Không đâu, hai ngôi sao đó cách nhau rất xa, cơ bản là không thể gặp nhau." Lệ Bắc Đình phá tan không khí mộng mơ, giọng y như đang phổ cập kiến thức.
Thư Lan không hài lòng, cô trừng mắt nhìn anh: "Sao anh biết?"
"Sao Ngưu Lang nằm trong chòm sao Thiên Ưng, sao Chức Nữ lại nằm trong chòm sao Thiên Cầm, hai chòm sao này cách 16 năm ánh sáng, rất xa ."
Lệ Bắc Đình giải thích rất cặn kẽ, nhưng Thư Lan không muốn nghe, còn bĩu môi: "Anh chẳng lãng mạn tí nào."
Không phải khi yêu nhau thường ta thường nói đến Ngưu Lang Chức Nữ sao, mấy câu thần thoại xưa mới cảm động, ai ngờ Lệ Bắc Đình chỉ biết nói với cô rằng hai ngôi sao đó cách xa vạn dặm.
"…Chậc." Lệ Bắc Đình: "Mấy cô gái đều thích nói những chuyện phi thực tế à?"
Cái gọi là thần thoại, thật ra chỉ là sản phẩm sáng tác thôi, làm gì có thật.
"Gọi "đều" là sao? Anh còn quen mấy cô khác nữa à?" Thư Lan trừng mắt tức giận, hai má phồng lên như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!