Chương 32: (3)

Editor: Bông Thảo + Beta: Miya

Trong bữa ăn, Lệ Nam Hi nhiều lần quanh co muốn hỏi thăm sở thích của Chu tiên sinh, đồng thời cũng muốn hỏi thăm địa chỉ của Chu tiên sinh.

Nhưng mà David cũng là một người rất khéo đưa đẩy, ba lần bốn lượt đều né tránh vấn đề.

Ngay lúc Lệ Nam Hi cho là hợp tác lần này sắp thất bại, David lại chủ động mở lời.

"Chu tổng đã thông báo với tôi rằng những chuyện liên quan tới hợp tác cùng hệ thống nhà thông minh của Lệ thị sẽ do tôi và quý công ty thảo luận, nếu như quý công ty cũng có ý định này, tôi sẽ hỗ trợ quý công ty, coi như là báo đáp Lệ tổng đã tiếp đãi tôi, dùng lời của các người để nói thì cái này gọi là đáp lễ, đúng không?"

"Haha, đúng, vậy thì cám ơn David tiên sinh, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ." Lệ Nam Hi giơ ly rượu lên, trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu xanh hoa thắm lại một thôn*.

(*) Trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu xanh hoa thắm lại một thôn (, ): ý nói trong ranh giới của sự tuyệt vọng thì xuất hiện một con đường sống.

Xem ra chuyện hợp tác lần này đã như đinh đóng cột.

David cười chạm ly với hắn.

Buổi tối hôm đó, Lệ Bắc Đình nhận được tin tức của Chu Tự Bạch: cá mắc câu.

Môi mỏng khẽ nhếch lên, con ngươi lóe lên một tia tàn nhẫn rồi nhanh chóng biến mất, người quá tham lam, sẽ không có kết quả tốt.

"Lệ Bắc Đình, anh ngủ chưa?" Thư Lan gõ cửa bên ngoài.

Lệ Bắc Đình nghe vậy nhướng mày, đặt điện thoại xuống đi mở cửa.

"Sao vậy?"

"Uống ly sữa bò rồi ngủ tiếp." Thư Lan đưa ly sữa trên tay cho anh.

"Đây là sữa bò?" Nhìn ly sữa bò… màu cam, Lệ Bắc Đình hết sức nghi ngờ.

"Đúng rồi, em cho thêm nước ép cà rốt vào, bác sĩ nói cà rốt bổ máu, anh mất máu nhiều, phải ăn nhiều đồ bổ máu mới được." Thư Lan lại đẩy ly về phía trước: "Uống nhanh, mặc dù nhìn hơi kỳ lạ nhưng mùi vị không tệ."

"Anh có thể không uống không?" Quả thực Lệ Bắc Đình khó mà nuốt trôi, sữa bò kết hợp với nước ép cà rốt, có thể có mùi vị gì tốt chứ.

"Không thể!" Thư Lan rất kiên quyết: "Đây là đích thân em ép cho anh."

Lệ Bắc Đình cười bất đắc dĩ, nhận lấy ly: "Lát nữa anh sẽ uống."

"Anh phải uống ngay bây giờ, nhiệt độ vừa vặn." Thư Lan tựa vào cạnh cửa: "Anh đừng nghĩ đến chuyện đem đi đổ, uống ngay đi."

"Anh không có." Lệ Bắc Đình cúi đầu nhìn ly sữa bò, hạ quyết tâm như anh hùng kiên quyết chặt đứt cổ tay vậy, một hớp hết sạch.

"Ngoan lắm, một hơi uống cạn luôn." Thư Lan hài lòng nhận lấy ly, nhón chân lên xoa đầu Lệ Bắc Đình như xoa đầu trẻ con vậy.

"Anh không phải trẻ con." Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, rõ ràng anh lớn hơn cô 5 tuổi, nhưng bây giờ anh lại có cảm giác như mình là một đứa bé trai được người khác trông chừng vậy.

"Không phải trẻ con mà còn kén ăn, được rồi, anh mau đi ngủ."

"Có thể hôn ngủ ngon không?" Lệ Bắc Đình li3m môi, con ngươi toát ra mấy phần mong đợi.

Chuyện hôn môi này cũng giống như là mở ra một cánh cửa thần kỳ vậy, khiến cho Lệ Bắc Đình muốn ngừng cũng không ngừng được.

Thậm chí anh còn không dám nghĩ tới, bây giờ chỉ mới hôn môi đã khiến anh quyến luyến như vậy. Nếu sau này… chẳng phải là từ đây quân vương không còn tảo triều sao.

Thư Lan bĩu môi, phồng má nói: "Nể tình anh nghe lời như vậy, có thể."

Nói xong, Thư Lan nhón chân hôn lên má Lệ Bắc Đình một cái: "Xong rồi, ngủ ngon."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!