Chương 31: (2)

Editor: Bông Thảo + Beta: Miya

"A, anh anh, có biết bẩn không vậy." Thư Lan theo phản xạ thu tay về, lòng bàn tay ẩm như giọt nước mưa.

"Thơm thật." Bây giờ Lệ Bắc Đình chỉ cảm thấy Thư Lan nơi nào cũng vừa ngọt vừa thơm.

"Không thèm nói với anh nữa." Thư Lan đỏ mặt xoay người rời đi, cánh tay cứng đờ, luôn cảm thấy hơi ấm lúc nãy vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.

Trở về phòng, Thư Lan ngồi trên giường, vẫn còn chút mơ màng, hôm nay cô lại tiếp xúc với Lệ Bắc Đình, hơn nữa còn hôn hai lần!

Cô không kịp chuẩn bị, căn bản không nghĩ nhanh như vậy đã có bước đột phá cùng anh, so với kiếp trước, đời này hai người đã phát triển với tốc độ ánh sáng.

Nhưng Thư Lan không hề thấy phản cảm, cô chỉ thấy kinh ngạc và xấu hổ. Kiếp trước cô chưa từng nếm thử mùi vị yêu đương, cũng không cảm nhận được sự tốt đẹp của hôn nhân.

Đời này, khi buông bỏ tất cả chấp niệm của bản thân, cô lại bất ngờ nhận ra, thì ra cuộc sống cũng có thứ tình cảm tốt đẹp.

Hiện tại, như cô và Lệ Bắc Đình, có được tính là đang yêu đương không?

Thư Lan thở hắt ra một hơi, lại nghĩ đến Đỗ La và Chu Tự Bạch, kiếp trước Thư Lan không hiểu A La, tại sao nhất định phải ở cạnh Chu Tự Bạch mà không thể là người khác.

Nhưng dường như bây giờ cô đã hơi hiểu được, cô đã nhận định Lệ Bắc Đình, nếu như lại cô ở cạnh một người đàn ông khác, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chỉ cần nghĩ tới việc không được ở bên Lệ Bắc Đình, sau này cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa, trong lòng Thư Lan cũng không chịu nổi.

Hơn nữa A La và Chu Tự Bạch dây dưa lâu như vậy, mà cô và Lệ Bắc Đình chỉ mới vừa tốt lên hơn một tháng gần đây.

Một chữ tình, cũng quá nan giải.

Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ.

Thư Lan rửa mặt, đi ra khỏi nhà vệ sinh thấy Lệ Bắc Đình đang định gõ cửa.

"Làm sao vậy?" Thư Lan kéo cửa ra.

Lệ Bắc Đình nhíu mày nhìn cô, thấy những giọt nước bám trên tóc cô, hẳn là cô vừa rửa mặt, anh không kìm được mà đưa mắt về phía đôi môi hồng nhuận căng mọng ánh nước.

"Ghét bỏ anh vậy sao? Hôn xong còn đi rửa mặt." Lệ Bắc Đình có chút thất vọng, ánh mắt tối lại.

"Anh nói nhảm gì đó, em thấy hơi nóng thôi." Thư Lan liếc anh một cái: "Nếu ghét anh sẽ không cho anh hôn, sẽ đánh nát miệng anh."

"Nói vậy là không ghét?" Lệ Bắc Đình tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, con ngươi đen láy chăm chú nhìn cô.

Thư Lan lui về phía sau một bước, ai thèm đáp lại anh.

"Có chuyện thì nói, không thì đi ngủ."

"Có, sau lưng hơi ngứa, em xem giúp anh một chút." Lệ Bắc Đình cũng lui một bước, nói nhiều sẽ làm Thư Lan tức giận, đến lúc đó người chịu khổ cũng là anh.

"Đến phòng anh đi." Vừa nhắc đến vết thương của anh, mọi sự xấu hổ của Thư Lan đều lập tức tan biến, bây giờ điều Thư Lan lo lắng nhất chính là vết thương của Lệ Bắc Đình.

"Không cần, đến phòng em cũng được." Lệ Bắc Đình chen vào, quan sát căn phòng một lúc: "Phòng em lớn thật."

"Lớn hơn phòng anh một chút, sao anh không đổi sang phòng khác lớn hơn." Thư Lan kêu anh ngồi xuống, vén lưng áo anh lên.

"Anh ở phòng đó tiện hơn."

Buổi tối biệt thự không có người khác, Lệ Bắc Đình ở đó, lỡ có chuyện gì anh cũng có thể phát hiện sớm.

"Không sao, chỉ hơi đỏ một chút, ngứa là do vết thương đang khép lại, anh không được gãi, ngày mai tái khám hỏi bác sĩ có loại thuốc mỡ nào có thể bôi cho anh không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!