Editor: Bông Thảo + Beta: Miya
Thư Lan như thể bị dọa sợ, đồng tử mở to, không dám tin nhìn Lệ Bắc Đình. Anh… anh vừa nói gì cơ?
Lệ Bắc Đình nhìn dáng vẻ của cô, chỉ thấy sự ngạc nhiên chứ không thấy sự chán ghét. Nhân lúc cô đang ngẩn người anh lập tức cúi đầu, môi mỏng in lên đôi môi hồng hào.
Đôi môi lạnh lẽo áp lên đôi môi mềm mại.
Trong khoảnh khắc ấy, bốn mắt nhìn nhau, một người hưởng thụ, một người mơ màng.
Ngay lúc Lệ Bắc Đình đang định thừa thắng xông lên, đột nhiên cửa phòng bếp truyền tới một vài tiếng động, Thư Lan chợt tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy Chu Tự Bạch, gương mặt thoáng đỏ bừng, cô vội vàng cúi đầu và lùi về phía sau mấy bước.
Cứ vậy nụ hôn sâu của Lệ Bắc Đình rơi vào khoảng không, chỉ cảm nhận được sự mềm mại như chuồn chuồn lướt nước.
Ánh mắt Lệ Bắc Đình tựa như mũi đao bắn về phía gương mặt đang xem kịch vui của Chu Tự Bạch.
"Khụ khụ, ngại quá, đã quấy rầy hai người rồi, tôi đi liền đây." Chu Tự Bạch không ngờ mình lại thấy cảnh này, cậu ta vội xoay người rời đi.
Trước khi rời đi còn không quên chậc chậc mấy tiếng, ai có thể nghĩ tới Lệ Bắc Đình lại kết hôn trước cả cậu ta cơ chứ, nhìn dáng vẻ vừa rồi, tình cảm của đôi vợ chồng son cũng không tồi. Haiz, đúng là không thể đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài, trước đây lúc cậu ta yêu đương, Lệ Bắc Đình đã tỏ vẻ khinh thường, mãi đến khi cậu ta trải qua vài mối tình, Lệ Bắc Đình vẫn giữ mình trong sạch, ngay cả liếc nhìn những cô gái hâm mộ mà anh cũng không thèm nhìn, kết quả mới 27 tuổi đã kết hôn.
Đối với những người như bọn họ mà nói, hơn ba mươi tuổi vẫn được xem là sớm, chưa chơi đủ, cũng không ai muốn bị hôn nhân trói buộc.
Mặc dù sau khi kết hôn vẫn có thể mạnh ai nấy chơi như thường, nhưng dù sao cũng không thể tự do thoải mái như những ngày độc thân.
Nhưng Chu Tự Bạch nhìn ra được, hình như Lệ Bắc Đình thật lòng.
"Cậu ta đi rồi." Lệ Bắc Đình rất là tiếc, thiếu chút xíu nữa.
"Anh cũng đi đi, em bận chút." Thư Lan cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn anh, đừng nói cổ và tai đỏ, cô cảm thấy ngón chân mình đã co lại vì căng thẳng rồi.
Kiếp trước và kiếp này, đây là nụ hôn đầu của cô, sao có thể không căng thẳng cho được.
"Nhưng anh vẫn chưa hôn." Lệ Bắc Đình nghiêng người, hơi thở mạnh mẽ áp lại gần, như muốn vây Thư Lan tại chỗ.
"Anh, không phải vừa rồi anh…" Thư Lan không nói nên lời, cô cắn môi và đôi mắt hơi ánh nước, vừa rồi đã hôn rồi mà.
"Lúc nãy chỉ mới thơm nhẹ thôi."
Thơm và hôn khác nhau.
"Anh muốn được voi đòi tiên à, ra ngoài nhanh." Thư Lan không quan tâm tay mình vẫn còn dơ, cứ thế đẩy Lệ Bắc Đình ra ngoài, ngay cả nhìn anh một cái cũng không dám, cô trực tiếp đẩy người ra ngoài cửa, gầm một tiếng đóng chặt cửa lại.
Thư Lan tựa lưng vào cửa thở d ốc, như cá thiếu nước, một cảm giác kỳ diệu lan khắp tứ chi, nụ hôn đầu tiên của hai người, nụ hôn đầu của cô, vậy mà lại bị Chu Tự Bạch nhìn thấy hết.
Vừa mới nghĩ đến mà gò má cô đã đỏ bừng, nóng như phát sốt vậy, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ, tình cảm càng lúc càng cuồn cuộn.
Thư Lan đưa tay vuốt v3 cánh môi của mình, cô vẫn chưa dám tin, cô vừa bị Lệ Bắc Đình hôn, khốn kiếp, thừa dịp cô không chú ý mà hôn trộm cô!
Nhưng điều kỳ lạ là cô ngượng ngùng nhiều hơn tức giận.
Thư Lan hít một hơi sâu, muốn bình tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp, cảm giác như muốn nhảy ra từ cổ họng cô vậy.
Không đúng… có mùi gì lạ lạ.
"Chết, cháy rồi." Thư Lan vội tắt bếp, nhưng thức ăn trong nồi đều đã khát.
Lệ Bắc Đình bị nhốt ở ngoài cửa cũng không giận, anh li3m khóe môi, nhớ đến cảm giác vừa rồi, thật ngọt.
Anh nhét hai tay vào túi quần và thản nhiên rời đi, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!