Editor + Beta: Miya
Khoảnh khắc đó, cơ thể Thư Lan cứng đờ, tiếng khóc bỗng ngừng lại, như trận mưa đột nhiên bị đao cắt ngang, cổ cô cứng đờ không dám quay đầu lại, sợ là ảo giác, hình như cô nghe thấy giọng Lệ Bắc Đình.
Lệ Bắc Đình cảm nhận hơi thở nóng hổi trong lòng bàn tay, anh sờ mặt cô, hỏi: "Em giận à?" Giận đến mức không thèm để ý đến anh.
Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đã tỉnh, cô vui tới mức bật khóc.
"Sao bây giờ anh mới tỉnh, hu hu…"
Gương mặt tái nhợt của Lệ Bắc Đình hơi mỉm cười, anh nghiêng người đưa tay muốn chạm vào cô, ai ngờ Thư Lan lại đứng dậy vừa khóc vừa bấm chuông, sợ bác sĩ tới chậm nên liền chạy ra ngoài gọi người.
Nhìn bàn tay giơ lên, Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, lần này không chiếm tiện nghi của cô được rồi.
Sau đó, một nhóm người bước vào, bao gồm bác sĩ, y tá và người nhà họ Lệ.
Bác sĩ kiểm tra cho Lệ Bắc Đình một lát, rồi thở phào nhẹ nhõm: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại thì không sao nữa, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, tốt nhất là cậu nên nằm sấp, muốn nằm nghiêng cũng được nhưng đừng nằm lâu quá, khi đứng dậy cũng chú ý một chút."
Vết thương sau lưng anh vốn đã được xử lý tốt, cũng không chuyển biến xấu, điều làm ông lo lắng là Lệ Bắc Đình hôn mê mãi không tỉnh, bây giờ tỉnh lại thì không sao rồi.
Bác sĩ và y tá rời đi, Lệ Bắc Đình ngồi dậy, bà cụ đi tới, nắm tay Lệ Bắc Đình khóc nói: "Bắc Đình, cháu làm bà sợ chết đi được, cháu ngủ lâu như vậy."
"Bà, bà đừng khóc, cháu không sao, cháu lại làm bà lo lắng rồi." Lệ Bắc Đình đưa tay lau nước mắt cho bà, an ủi bà. Ở độ tuổi của bà cụ, sợ là không có chuyện gì khó chịu hơn việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
"Mẹ, Bắc Đình không sao, mẹ đừng khóc nữa, bác sĩ nói mẹ không nên kích động." Lệ Kiện khuyên nhủ, bà cụ đã nằm viện mấy ngày, may mà Bắc Đình đã tỉnh lại.
Được an ủi một lúc, bà cụ mới ngừng khóc rồi bắt đầu nói một hồi lâu.
Lệ Kiện nhìn thấy Thư Lan hai mắt đỏ hoe đứng ở một bên, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Thư Lan cũng cực khổ, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với Lệ Bắc Đình, bọn họ ở đây mãi cũng không làm gì, nên liền khuyên bà cụ về nhà nghỉ ngơi trước, cũng cho Lệ Bắc Đình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi người nhà họ Lệ đi khỏi, Thư Chí Minh cũng đi ra ngoài đóng cửa lại, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đã tỉnh, tảng đá trong lòng Thư Chí Minh cũng rơi xuống, không cần nhìn dáng vẻ không vui khó chịu của Lan Lan nữa.
Phòng bệnh đã yên tĩnh, Thư Lan vẫn ngây ngốc đứng một bên không dám tiến lên, tới bây giờ cô vẫn chưa tin Lệ Bắc Đình đã tỉnh.
Lệ Bắc Đình cười lớn, lông mày dài nheo lại, đưa tay về phía cô: "Lại đây."
Thư Lan bước tới như người máy, đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, tay Thư Lan còn lạnh hơn tay Lệ Bắc Đình.
Lệ Bắc Đình dùng chút sức kéo cô lại gần: "Sao em lại ngốc vậy?" Đây là bị dọa cho ngốc rồi sao.
Thư Lan ngồi ở mép giường, ngây ngốc nhìn anh.
"Sao vậy? Em không vui khi thấy anh tỉnh à?" Lệ Bắc Đình giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: "Không phải hồi nãy em còn uy hiếp kêu anh tỉnh lại sao?"
"Anh tỉnh thật rồi." Thư Lan cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, lẩm bẩm, giây tiếp theo, nước mắt Thư Lan giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, nhưng cô tuyệt nhiên không nói lời nào, khiến Lệ Bắc Đình nhìn mà đau lòng.
"Ừm, anh tỉnh rồi, đừng khóc nữa." Lệ Bắc Đình dùng lòng ngón tay chà quanh khóe mắt cô, cố gắng lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, ống tay Lệ Bắc Đình cũng ướt đẫm.
"Oa, Lệ Bắc Đình, anh là đồ khốn nạn, sao bây giờ anh mới tỉnh…" Thư Lan nghiêng người, ôm cổ anh khóc lớn, như đã nhẫn nhịn thật lâu, bây giờ muốn đem toàn bộ ấm ức trút ra.
Lệ Bắc Đình khẽ cau mày, động tác của cô quá nhanh, làm ảnh hưởng tới miệng vết thương sau lưng anh, một lát sau khi cơn đau giảm bớt, Lệ Bắc Đình mới đặt tay lên vai và lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
"Thật xin lỗi, anh ngủ lâu quá, làm em lo lắng rồi." Giọng Lệ Bắc Đình hơi khàn, vì mấy ngày không nói chuyện, nhưng trong giọng nói khàn khàn lại có một chút dịu dàng chết người.
Anh còn tưởng mình không thể tỉnh lại, trong mơ cứ đi loanh quanh một chỗ không cách nào ra được, nếu anh không ra được, Thư Lan lo lắng thì phải làm sao, anh không ngừng tìm kiếm lối ra, tìm đi tìm lại chợt có cảm giác như trời đang mưa, cơn mưa nóng hổi làm anh tỉnh lại.
"Em không có lo cho anh, anh hư lắm, hôn mê lâu như vậy, làm em sợ muốn chết." Nước mắt Thư Lan từ khóe mắt chảy xuống cằm, rồi rơi vào cổ áo Lệ Bắc Đình, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài xuống ngực, nóng như cái nắng của những ngày hè.
Trong lòng Lệ Bắc Đình cảm thấy, từ cái đêm rơi xuống sông đó cho tới giờ, chỉ khi Thư Lan ngồi trong lòng anh khóc lớn như này, anh mới thực sự cảm nhận được cảm giác tìm được đường sống trong cái chết, cô còn có thể khóc lớn như vậy chắc là không bị gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!