Chương 20: Nếu anh dám chết em sẽ lấy người khác (1)

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia

Chiếc xe lao xuống trong nháy mắt, Lệ Bắc Đình theo bản năng muốn thoát ra, định cởi bỏ dây an toàn nhưng đã không kịp, đầu xe lao xuống nước, bắt đầu chìm xuống.

Cầu Vân Giang rất cao, cả một chiếc xe lớn như vậy đột ngột rơi xuống nước, một lực lớn đập vào trong nước phát ra tiếng vang, cửa kính cũng vỡ ra theo.

Lệ Bắc Đình và Thư Lan cũng bị đập vào vách xe, đầu cũng choáng váng, hoa cả mắt.

Cửa sổ ở bên Lệ Bắc Đình đã mở ra, ở bên của Thư Lan cửa sổ cũng đã mở được ra, nước sông trực tiếp tràn vào, dần dần ngập cả xe, các đồ vật trong xe cũng nhanh chóng bị quét sạch.

Anh ngoi lên mặt nước một chút, hít sâu một hơi, chịu đựng áp lực rất lớn, duỗi tay để mở dây an toàn, cho nên anh không có nhiều thời gian.

Xe rơi xuống nước có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, nếu không phải rơi vào nước, thì một cơ hội tự cứu mình Lệ Bắc Đình cũng không có, từ cầu Vân Giang rơi xuống, nếu là rơi vào bãi đá, xe va chạm vào vật c ứng, lúc này chỉ sợ Lệ Bắc Đình đã mất mạng.

Hiện giờ rơi xuống sông, mặt nước có thể giảm tác động khi rơi xuống, không đến mức làm cho Lệ Bắc Đình mất đi ý thức.

Nếu chỉ có một mình Lệ Bắc Đình thì anh chạy thoát là không có vấn đề gì, nhưng bây giờ còn có cả Thư Lan, cửa bên kia của cô vẫn không mở được, cô cũng không biết bơi, đại khái cũng không biết cách nín thở, cho nên một giây anh cũng không thể chậm trễ.

Cũng không biết là do xe ở trong nước hay không, mà dây an toàn vẫn không thể nào tháo ra được.

Lệ Bắc Đình nheo mắt lại, tay mở dây an toàn, nghiêng đầu sang nhìn Thư Lan, cô dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, đã mất đi ý thức, không biết chỉ là ngộp nước hay là bị thương ở đâu nữa.

Ở trong nước, anh không thể gọi Thư Lan dậy.

Nếu xe rơi vào khúc sông chảy xiết, tỷ lệ sống sẽ rất nhỏ, ở trong nước tự cứu mình so với trên mặt đất lại càng khó hơn, may mắn thay Lệ Bắc Đình phản ứng nhanh lẹ đã đẩy cửa xe ra.

Trái tim Lệ Bắc Đình nảy lên kịch liệt, tay anh run rẩy, càng lo lắng cho Thư Lan sẽ càng sốt ruột, nên không thể mở được dây an toàn.

Hơn nữa, khi đang sốt ruột, sẽ quên mất một số kỹ năng, bơi lội là kỹ năng cơ bản nhất suýt chút nữa Lệ Bắc Đình cũng quên.

Từng phút trôi qua, Lệ Bắc Đình rốt cuộc cũng mở được dây an toàn, chỉ là anh đã bắt đầu hô hấp khó khăn rồi, anh cũng không thể ngoi lên mặt nước để thở, chính anh cũng sẽ vì không thở được mà ngất đi.

Cuối cùng anh lựa chọn rời xe trồi lên mặt nước, cũng may gần đây mực nước sông Vân Giang cũng không cao, anh rất nhanh đã ngoi lên được, hít thở một hơi rồi lại bơi vào trong xe.

Bởi vì xe ngập nước, hệ thống báo động bị hỏng, lúc này xe đã không thể mở ra, cho nên Lệ Bắc Đình muốn từ cửa tay lái kéo Thư Lan ra, đầu tiên là đến mở dây an toàn ra, anh mới phát hiện đầu xe phía trước ghế phụ đã biến dạng, đã ép chân Thư Lan không thể thuận lợi kéo cô ra.

Lệ Bắc Đình cũng không rõ chân Thư Lan bị thương có nghiêm trọng hay không, như vậy cũng không thể tùy tiện di chuyển, nhưng đang ở trong nước, nếu không di chuyển, Thư Lan sẽ chết.

Không có biện pháp nào khác, Lệ Bắc Đình chỉ có thể mạnh mẽ kéo chân Thư Lan ra, dùng sức quá mạnh, khi chân Thư Lan thoát ra, Lệ Bắc Đình theo quán tính cũng bị lùi ra sau, đột nhiên đụng phải một vật nhọn, đâm thủng áo sơ mi, máu chảy ra.

Đau quá làm Lệ Bắc Đình giật mình, động tác ngưng trệ, có thể cảm nhận được, chắc là một mảnh kính bị vỡ ra.

Anh nhìn khuôn mặt của Thư Lan càng ngày càng tái nhợt, chỉ có thể chịu đựng đau đớn, dựa vào ghế, để thoát khỏi mảnh thủy tinh kia.

Đau đớn làm cho Lệ Bắc Đình đổ đầy mồ hôi, xen lẫn với nước sông, rất nhanh có mùi máu tanh truyền đến, nước sông nhiễm đỏ một mảng.

Lệ Bắc Đình bất chấp mọi thứ, ôm ngang người Thư Lan kéo ra khỏi xe, ra sức hướng mặt nước ngoi lên, miệng vết thương phía sau lưng đau đớn kịch liệt, Lệ Bắc Đình không biết anh có thể kiên trì bao lâu.

Nhưng bất kể thế nào, anh cũng không thể từ bỏ.

Rốt cuộc cũng ngoi lên khỏi mặt nước, Lệ Bắc Đình nâng đầu Thư Lan để cho mũi và miệng cô ngoi lên mặt nước, một người hơi thở mỏng manh, một người hô hấp dồn dập.

Lệ Bắc Đình nuốt một ngụm nước miếng, nâng Thư Lan bơi đến bãi đá cách đó không xa.

May mắn là anh đã thường xuyên bơi lội nhiều năm như vậy, bằng không hôm nay khi xảy ra chuyện, hai người sẽ phải chết ở đây.

Sức lực của Lệ Bắc Đình cũng dần mất đi khi máu chảy ra không ngừng, mí mắt càng ngày càng muốn nhắm lại, hoàn toàn dựa vào sự kiên trì, anh không thể để Thư Lan xảy ra chuyện.

Khi tới gần bãi đá giữa sông, cánh tay anh đã không còn sức lực, quăng Thư Lan ở bờ cát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!