Chương 19: Tai nạn giao thông

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia

Đã đến giờ, bọn họ xuất phát đi đến nghĩa trang gần đó tế tổ.

Lần này, gia đình chú nhỏ ngồi xe của Lệ Bắc Đình, Đóa Đóa vẫn ôm chú heo Peppa không chịu buông tay, nói muốn cùng nhau đi, nhưng mà nó quá to không thích hợp mang ra ngoài, Tô Gia bèn khuyên nhủ.

Đóa Đóa ngồi ở chính giữa, tay nhỏ chống xuống ghế, vẫn luôn nhìn Thư Lan tò mò, Thư Lan bị nhìn đến không biết phải làm sao.

"Đóa Đóa, sao em vẫn luôn nhìn chị dâu vậy?"

"Chị ơi, chị thật xinh đẹp." Đóa Đóa cười, mắt cong như vầng trăng nhỏ.

"Ha ha, mèo nhỏ háo sắc, đây là chị dâu nhỏ. Con đã gọi Bắc Đình là anh trai, vậy cũng gọi Lan Lan là chị dâu nhỏ." Chú nhỏ xoa đầu Đóa Đóa cười nói.

Đóa Đóa lắc lắc đầu: "Chị gái xinh đẹp."

Đối với Đóa Đóa mà nói, nam gọi là anh trai, nữ gọi là chị gái, bé không hiểu chị dâu nghĩa là gì.

"Không sao đâu ạ, gọi là chị gái con sẽ thấy mình trẻ hơn." Thư Lan cầm tay nhỏ của Đóa Đóa, tay cô bé mềm mại như bánh bao sữa.

"Chú heo Peppa này ai mua vậy nhỉ? Có phải con nên cảm ơn chị gái hay không?" Tô Gia cười nói.

"Cảm ơn chị gái xinh đẹp." Đóa Đóa cũng đưa tay nắm lấy tay Thư Lan.

"Không có gì đâu, Đóa Đóa thật ngoan."

Đóa Đóa chính là một đứa bé lanh lợi, miệng ngọt lại ngoan ngoãn.

Dọc theo đường đi, có Đóa Đóa nên không khí rất vui vẻ.

Những ngày lễ thế này, cũng là cái cớ để họp mặt, bằng không trời nam biển bắc, một năm cũng khó gặp một lần.

Thư Lan là cháu dâu, bối phận nhỏ nhất, lần đầu tiên đến đây, đi theo Lệ Bắc Đình là được rồi.

Mỗi khi tế bái một ngôi mộ, Thư Lan đều ghi nhớ. Khi đến tấm bia cuối cùng, cô mới phát hiện không thấy mộ của Trịnh Thục

-mẹ của Lệ Bắc Đình.

Hai người vừa lúc dừng ở mộ cuối cùng, Thư Lan kéo tay áo Lệ Bắc Đình hỏi anh: "Vì sao em không thấy mộ của mẹ anh vậy?"

"Bà ấy không ở đây."

"Vì sao?" Hầu như bia mộ của nhà họ Lệ đều ở đây, mọi người đang chuẩn bị đi về.

Lệ Bắc Đình rũ mắt nhìn cô một cái rồi ngẩng đầu, hầu kết khẽ nhấp nhô, ngữ khí mang theo một tia thương xót: "Mẹ của anh không muốn vào phần mộ của nhà họ Lệ."

Thư Lan mở to mắt, đây là vì cái gì, đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho mẹ của Lệ Bắc Đình dứt khoát như thế.

"Vậy bao giờ chúng ta mới qua chỗ mẹ?" Thư Lan không hỏi nguyên nhân, nghĩ đến, đối với Lệ Bắc Đình mà nói, nhất định là một việc đau lòng.

"Qua mấy ngày nữa anh dẫn em đi."

"Vâng ạ."

Trở lại nhà cũ, cơm trưa ăn thanh đoàn*, đó là tập tục ở Vân Thành, Tết Thanh Minh ăn thanh đoàn cùng một ít điểm tâm.

(*Bánh thanh đoàn tử là món ăn được làm trước Tết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo. Người Trung Quốc sẽ nấu một loại cỏ thảo mộc có tên tương mạch thảo, mang đi ép lấy nước trộn làm bột)

Về đến nhà cũ, sau khi ăn xong, Lệ Bắc Đình đưa Thư Lan đi dạo xung quanh, sau đó nghỉ ngơi trên xe một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!