Editor: Bông Gòn + Beta: Mia
"Anh nhớ tối qua em nói mình sẽ trở thành ngôi sao thiết kế của EK, sao hôm nay đã bị một ly cà phê hòa tan đả kích tới vậy rồi? Đây là Thư Lan sao? Xem ra cũng chỉ có vậy."
Giọng điệu của Lệ Bắc Đình mang theo một chút trêu chọc, tâm tư của phụ nữ thật khó đoán, ngày hôm qua còn ý chí chiến đấu sục sôi, hôm nay lại tự ti.
"Anh nói bậy!" Thư Lan tỏ vẻ không phục: "Em không có, em thật sự có việc gấp, là do cà phê ở công ty anh khó uống, em chưa từng uống qua loại cà phê đó bao giờ."
"Lần này là do cấp dưới thất trách, làm chậm trễ ngôi sao thiết kế tương lai của EK, anh tự làm tự chịu, chấp nhận bồi thường, anh có thể đáp ứng một yêu cầu với em." Lệ Bắc Đình nhìn cô một cái nhẹ nhàng thở ra, chuyện này hẳn là qua đi.
"Thật? Yêu cầu gì cũng được à?" Thư Lan trợn tròn mắt, vốn dĩ cô cũng không có gán chuyện này lên người Lệ Bắc Đình, anh cũng không có khả năng dùng một ly cà phê để đả kích cô.
"Tất nhiên." Lệ Bắc Đình gật đầu.
"Khi nào em nghĩ ra sẽ nói cho anh, xem như anh có thành ý, em miễn cưỡng tha thứ cho anh." Thư Lan khẽ nâng cằm lên, làm ra dáng vẻ kiêu ngạo, chọc cười Lệ Bắc Đình.
"Được, cảm ơn em đã tha thứ cho anh."
Thư Lan thấy Lệ Bắc Đình cười, cô cũng cong khóe môi, chuyện này cứ vậy cho qua.
Về đến nhà, lúc xuống xe Thư Lan từ trong cốp lấy ra mấy cái túi, Lệ Bắc Đình đưa tay ra cầm lấy hai cái.
Sau khi dùng cơm tối, chị Lâm cũng đi nghỉ ngơi, hai người cùng đi lên tầng.
Lệ Bắc Đình đưa túi mua sắm cho Thư Lan: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."
Thư Lan đẩy trở về: "Đây là mua cho anh đó."
"Cho anh?" Lệ Bắc Đình kinh ngạc, không nghĩ tới anh cũng có phần.
"Đúng vậy, mua quần áo cho anh, em không nhìn thấy thương hiệu anh hay mặc nên đã mua ở hai thương hiệu mà em biết."
Lệ Bắc Đình thường xuyên tổ chức các cuộc họp và tiếp đón đối tác, nên anh luôn cần những bộ đồ sang trọng, mấy cái áo sơ
-mi mà cô mua cho anh đắt hơn váy cô nhiều.
"Cảm ơn em." Lệ Bắc Đình cho rằng cô tức giận, vậy mà đi dạo phố còn nghĩ đến mua quần áo cho anh, đây đúng là lần đầu tiên trong đời.
"Đừng khách sáo, anh nhớ thường xuyên mặc, đừng lãng phí tiền của em, rất quý giá đó." Thư Lan chớp chớp mắt, giảo hoạt cười.
Lệ Bắc Đình gật đầu: "Được."
"Vậy em về phòng đây, ngủ ngon." Thư Lan cầm mấy cái túi đi.
"Ngủ ngon."
Lệ Bắc Đình trở lại phòng ngủ, lấy quần áo ra, nhìn màu sắc mấy cái áo sơ mi, rơi vào trầm tư.
Cô thật sự không cố ý sao?
Lệ Bắc Đình kéo tủ quần áo ra, thậm chí không biết nên để những chiếc áo sơ
-mi này ở đâu, bên trong toàn những chiếc sơ
-mi đen hoặc trắng, mấy cái áo màu xanh lá cây và xanh da trời này làm Lệ Bắc Đình khó xử.
Hôm sau lúc chọn áo sơ
-mi, Lệ Bắc Đình nghĩ đến hôm nay có đại hội cổ đông thì vẫn như cũ chọn áo sơ mi màu trắng, vì thế lúc xuống tầng liền bị chất vấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!