Chương 12: Ôm kiểu công chúa

Trans: Meo + Beta: Mia

Lệ Bắc Đình bảo cô chịu đựng, cô thực sự đã chịu đựng, cũng may không nghiêm trọng, không phải quá đau.

"Đến mai thì ổn rồi." Lệ Bắc Đình thu tay lại, khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm, lại không có ba mẹ quản, ông bà nội cũng không quản nhiều, các vết thương do té ngã đều là chuyện thường ngày.

"Anh đi rửa tay đi." Thư Lan dụi dụi mắt, không tính là quá đau, mặc dù cũng hơi đau, cô không khóc, cứ khóc mãi thế thì mặt sẽ xấu đi. 

"Ừm, em ngồi xuống trước đi."

Lệ Bắc Đình đi rửa tay, chị Lâm dọn dẹp xong liền rời đi.

Thư Lan đi dép vào muốn đứng lên, vẫn còn ổn, chỉ hơi đau, nhịn chút là ổn, cô muốn lên tầng.

"Đừng lộn xộn." Lệ Bắc Đình đi lại đây, vẻ mặt ảm đạm: "Không muốn chân nữa sao?"

Thư Lan nhìn sắc mặt của anh rụt rụt cổ lại, cô chớp mắt nói: "Vẫn đi được, không đau lắm."

"Có phải em muốn anh khen em chịu đau giỏi không?" Lệ Bắc Đình khom lưng một tay đỡ eo cô, một tay đặt ở đầu gối cô.

"Anh làm gì vậy?"

"Ôm em." Lệ Bắc Đình chặn ngang người cô bế lên, từng bước vững vàng đi về phía cầu thang.

Thư Lan theo bản năng ôm lấy cổ anh, thở ra một hơi, nhìn thấy cánh tay anh cơ bắp cuồn cuộn, cách một lớp áo, cô mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim của Lệ Bắc Đình.

Đây là ôm kiểu công chúa sao? Một cái ôm đầy mạnh mẽ và ấm áp.

Lệ Bắc Đình liếc cô một cái, thấy cô nhíu chặt mày thì nói đùa: "Yên tâm, anh sẽ không làm em ngã đâu."

"Em không sợ." Thư Lan mím môi, ngón tay ghì chặt vào lòng bàn tay.

"Vậy thì tốt."

Lệ Bắc Đình ôm người lên tầng 3, tới phòng ngủ phía trước, Thư Lan dùng tay mở cửa phòng.

Đặt người lên giường, Lệ Bắc Đình nhìn thoáng qua bên cạnh có một chú cá heo: "Em có thể di chuyển được không, để anh gọi chị Lâm giúp em tắm rửa nhé?"

Tuy rằng Lệ Bắc Đình rất muốn tự làm, nhưng hiển nhiên, Thư Lan không muốn.

"Không cần, em có thể làm được." Thư Lan lớn vậy rồi sao còn có thể để chị Lâm giúp tắm được, xấu hổ chết mất.

"Vậy em cẩn thận, hay hôm nay không tắm cũng được." Lệ Bắc Đình không yên tâm.

"Được, em biết rồi, anh mau đi ngủ đi, vết thương không nghiêm trọng, em không đau nữa rồi." Thư Lan phất tay đuổi người đi, hôm nay cô vô cùng chật vật, đầu tiên là chảy máu mũi, bây giờ lại trẹo chân, thật là xui xẻo.

Mà những việc xui xẻo này đều bị Lệ Bắc Đình nhìn thấy, mất mặt quá đi.

Hình tượng xinh đẹp của cô đã không còn nữa, thật không biết Lệ Bắc Đình nhìn thấy cô như này có xond động lòng mà thương yêu cô giống như kiếp trước hay không.

"Được, có việc gì thì gọi anh."

Lệ Bắc Đình rời đi, đóng cửa phòng lại.

Thư Lan nâng chân lên nhìn thoáng qua, bị đỏ một chút, nếu cô không mang giày cao gót thì đã không bị gì. 

Cô thở dài, nhón chân đi rửa mặt, vẫn phải tắm, không thể qua loa được.

Gian nan rửa mặt xong, Thư Lan ngã xuống giường, nhìn thoáng qua điện thoại, Lệ Bắc Đình đã nhắn tin hỏi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!