Chương 101: (Vô Đề)

Editor: Kẻ nhàm chán

Lệ Bắc Đình vừa dứt lời, mọi người đều ngớ người. Rõ ràng là anh đã tống cổ Lệ Nam Hi ra nước ngoài, vậy mà giờ lại cho người ta về?

Anh tốt bụng đến thế cơ à?

Triệu Cầm trong lòng thấp thỏm. Trải qua bao nhiêu chuyện, bà đã hiểu rõ, Lệ Bắc Đình chính là một con cáo già, đừng hòng mong cáo đổi nết.

Vậy tại sao lại cho Nam Hi về?

"Nhưng chỉ được ở lại hai ngày, ông thấy thế nào ạ?" Lệ Bắc Đình nhìn về phía ông cụ.

Chuyện trước kia đã qua, ông cụ có lẽ cũng nghĩ dù sao Lệ Nam Hi cũng là con cháu nhà họ Lệ, cứ ở mãi nước ngoài cũng không phải chuyện. Giờ Lệ Bắc Đình đã đồng ý, ông cụ đương nhiên không có lý do gì để phản đối.

Người ta thường phải trải qua đau khổ mới biết hối hận, nhưng rồi thời gian trôi qua, lại quên hết.

Lệ Kiện thì càng thẳng thắn tán thành: "Nam Hi đúng là đã làm sai vài chuyện, nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ, cứ để nó về ở vài ngày đi."

Kết cục này Lệ Bắc Đình đã sớm nghĩ đến, không nói gì, chỉ gật đầu.

Thư Lan có đầy bụng nghi hoặc, nhưng không tiện mở miệng. Đợi đến khi rời khỏi nhà cũ, cô mới không nhịn được hỏi: "Sao anh lại cho Lệ Nam Hi quay về?"

Ngày trước tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được Lệ Nam Hi ra nước ngoài, mới được có bao lâu, một hai tháng, thật quá dễ dàng cho hắn ta.

"Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết." Lệ Bắc Đình nhướn mày, vẻ mặt đầy tự tin.

Thư Lan càng thấy kỳ lạ: "Anh cố tình làm em sốt ruột đấy à, em đang tò mò muốn chết đây này."

Lệ Bắc Đình mỉm cười: "Đừng vội, còn một tháng nữa mà."

Thư Lan tuy không biết Lệ Bắc Đình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nhìn nụ cười của anh, cô luôn cảm thấy lần này Lệ Nam Hi trở về sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, có khi không về còn hơn.

Lệ Bắc Đình không nói, Thư Lan cũng không thể cạy miệng anh ra, chỉ có thể chờ đợi đến Tết Trung Thu trong dày vò.

Chưa bao giờ cô mong chờ Tết Trung Thu đến thế, thật sự rất muốn biết anh đang giấu giếm điều gì.

Trong một tháng này, Thư Lan thuận lợi hoàn thành thêm hai đơn hàng, khi bình chọn tháng còn được nhận thưởng. Tuy không nhiều, nhưng đó là biểu tượng cho sự nỗ lực của cô, cuộc sống ngày càng thú vị hơn.

Thư Chí Minh đã khảo sát thành công vị trí giám đốc điều hành, dần dần giao công ty cho người này quản lý, đồng thời cũng lập di chúc để lại công ty cho Thư Lan, không cho bất kỳ ai khác. Còn về ông bà cụ, đợi đến khi ông mất, hai cụ chắc cũng đã đi rồi, nên không cần phải lo lắng nữa.

Đỗ La và Chu Tự Bạch thì vẫn yêu nhau say đắm, như hình với bóng, còn thân mật hơn cả trước khi chia tay. Quả nhiên đúng như câu nói: Mất đi một lần, mới biết trân trọng.

Ngày mười bốn tháng tám âm lịch, tại sân bay.

Triệu Cầm đang lo lắng chờ đợi, đã mấy tháng không gặp Lệ Nam Hi, trong lòng rất nhớ.

Lần này về chỉ được ở lại hai ngày, bà phải nghĩ cách để Nam Hi ở lại, nếu không thì cứ nói là muốn kết hôn đi, tìm đại một người nào đó cũng được, dù sao cũng không thể để nó không kết hôn.

Đợi kết hôn rồi, Nam Hi có sự trợ giúp của nhà vợ, chưa chắc Lệ Bắc Đình đã có thể ép nó ra nước ngoài, đợi sau này gặp được người có gia cảnh tốt hơn, thì ly dị là được.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Lệ Nam Hi xuất hiện, đen hơn và gầy hơn trước khi ra nước ngoài rất nhiều. Phải nói rằng, mấy tháng ở nước ngoài là khoảng thời gian thảm hại nhất mà Lệ Nam Hi từng trải qua, hắn ta không muốn ra nước ngoài nữa.

"Mẹ."

"Nam Hi, sao con gầy đi nhiều thế?" Triệu Cầm lau nước mắt.

"Lên xe rồi nói sau." Nơi này người đến người đi, hắnsợ mình sẽ không nhịn được mà chửi thề.

Triệu Cầm kéo Lệ Nam Hi lên xe, vừa ngồi xuống, Lệ Nam Hi đã không nhịn được nữa: "Mẹ, con không muốn ra nước ngoài nữa, mẹ không biết con đã sống những ngày tháng như thế nào đâu, Lệ Bắc Đình sai người hại con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!