Chương 100: (Vô Đề)

Editor: Kẻ nhàm chán

"Lệ Bắc Đình, không có chuyện đó đâu, anh đừng nghĩ lung tung, thật sự không có!" Thư Lan chạy theo, đúng là xui xẻo, sao cứ luôn rơi vào tay anh ấy thế này.

Cũng trách ông trời, sao lại còn có chức năng sửa ký ức nữa chứ.

A La cũng thật vô dụng, thế nào cũng phải dỗ dành cho Chu Tự Bạch không thể rời xa cô ấy mới được chứ.

Haiz, người thiệt thòi luôn là mình.

"Có hay không rất đơn giản, anh hỏi Chu Tự Bạch là biết."

"Thôi được rồi, anh đi hỏi cậu ta đi, em đi thu dọn đồ đạc."

Thư Lan vượt qua anh ta đi lên lầu.

"Thu dọn đồ đạc đi đâu?"

"Về nhà ba." Bị anh hành hạ cả tháng trời, chẳng phải là muốn gặm nát cả xương cốt của mình sao.

"Lan Lan, em chơi ăn gian rồi." Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, sao lại dở trò nhõng nhẽo nữa rồi.

"Em kệ, em muốn về nhà." Hôm nay cô cứ muốn làm nũng đấy, làm nũng với mạng sống, cái nào nhẹ cái nào nặng, ai chả biết đường chọn.

Lệ Bắc Đình bước vội lên trước, nắm lấy tay Thư Lan: "Vậy anh cũng chỉ có nước chơi ăn gian thôi."

"Này, anh làm gì vậy?" Thư Lan giằng ra: "Không phải chứ, một tháng này ít nhất cũng phải bắt đầu từ ngày mai chứ."

Lệ Bắc Đình bế thốc cô lên, đúng vậy, thật sự là bế thốc, đầu Thư Lan lộn ngược trên vai anh, trời đất quay cuồng.

"Tối nay là ngày lành tháng tốt." Lệ Bắc Đình bế cô vào phòng.

Thư Lan bám vào cửa: "Lệ Bắc Đình, anh không được chơi kiểu này, em không chịu!"

"Đã cá cược thì phải chịu thua, hoan nghênh lần sau tiếp tục cá cược với anh." Lệ Bắc Đình gỡ tay cô ra, tiện tay đóng cửa lại.

Thư Lan có chút đờ đẫn, ai đến cứu với?

Đều tại mình dại, cá cược cái gì không cá, lại dùng cái này làm tiền cược, thật sự quá ngu ngốc.

***

Sáng hôm sau, Thư Lan lại không đến công ty làm việc, kéo theo cả Lệ Bắc Đình cũng dậy muộn, chị Lâm hâm nóng bữa sáng ba lần, Lệ Bắc Đình mới xuống lầu ăn cơm.

Đợi đến khi Thư Lan thức dậy, mặt trời đã lên cao. Nhìn thấy chiếc gối bên cạnh lạnh ngắt, cô tức đến mức vớ lấy gối ném xuống đất. Lệ Bắc Đình thật quá đáng, tối qua cứ như đang lật bánh nướng, lật tới lật lui mãi không thôi. Không được, không được, cô phải trốn ngay bây giờ, hay là về nhà mẹ đẻ ở vài hôm vậy.

Thư Lan sau khi rửa mặt ăn cơm xong, liền thu dọn một ít đồ đạc kéo vali ra khỏi cửa, khi nhận được báo cáo của vệ sĩ, Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, thật sự sợ anh đến vậy sao?

Anh cũng không phải là người không biết chừng mực, điểm dừng của Thư Lan ở đâu anh nắm rõ, sẽ không làm tổn thương cô, chỉ là thêm chút gia vị cho cuộc sống vợ chồng của hai người mà thôi.

Buổi chiều tan tầm, Lệ Bắc Đình cũng không về nhà, mà đi tìm Thu Chí Minh: "Lan Lan bảo nhớ ba vợ, muốn về nhà ở vài ngày, con sẽ về cùng ba vợ luôn."

Thư Chí Minh nghe được những lời này đương nhiên là vui mừng, con gái ở nhà, còn có chuyện gì vui hơn chuyện này nữa chứ, hai người liền cùng nhau trở về.

Vì vậy, Thư Lan ở nhà ngóng trông, đợi ba về nhà mách tội, kết quả lại nhìn thấy Thư Chí Minh bên cạnh đang đứng Lệ Bắc Đình với ánh mắt đầy ý cười, lời nói của cô nghẹn lại trong cổ họng.

Chết tiệt! Quên mất Lệ Bắc Đình tên trơ trẽn này mặt còn dày hơn cô nhiều, sao có thể sợ cô về nhà mẹ đẻ chứ.

Không biết anh ấy đã nói gì với ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!