Yến Thu liếc mắt nhìn Tống Gia Kỳ, hai người đều hiểu ý nhau.
Nhưng dù quê thì cũng không ai nỡ từ chối thiện ý của lớp phó. Với tụi con gái, chỉ cần đi chơi là vui rồi; còn đám con trai thì cùng lắm bên cạnh còn có… quán net.
Công viên, ăn uống, hát hò. Yến Thu nghi ngờ đây là combo mặc định của học sinh cấp ba mỗi lần đi chơi.
Cuối cùng bốn người bọn họ ngồi dồn ở hàng ghế cuối cùng của xe.
Nghe đám bạn phía trước hát hò náo nhiệt như học sinh tiểu học đi dã ngoại, lại còn nhảy nhót như được "thả gió" khỏi nhà giam, Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói nên lời.
Hai người như hai bức tượng băng, yên lặng ngồi đó.
Đột nhiên, Yến Thu nhớ tới câu: Sự náo nhiệt là của người ta, mình chẳng có gì cả.
Tưởng Kinh Hàn mở nắp chai nước, uống một ngụm: "Sai lầm khi đi rồi."
Lần đầu tiên Yến Thu nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng.
Cậu đeo khuyên tai, cô nhìn là thấy ngay.
Cô thật sự rất dễ rung động bởi những chi tiết nhỏ: những ngón tay gân guốc, xương quai xanh, mắt cá chân, trái cổ chuyển động… và cả chiếc khuyên tai đen lạnh lùng, hơi gợi cảm ấy.
"Chỗ này… hình như trước đây bọn mình từng tới rồi phải không?" Yến Thu nhìn vòng quay khổng lồ xa xa đang chậm rãi xoay.
"Chắc vậy." Tưởng Kinh Hàn vừa mua một quả bóng bay heli đưa cho cô, là hình Ultraman cầm súng. Yến Thu trợn mắt, chỉ sang quả gấu bông bên cạnh: "Đổi cái đó đi, nhìn dễ thương hơn nhiều."
Tưởng Kinh Hàn đổi lại con gấu, rồi kiên nhẫn quấn sợi dây quanh tay cô từng vòng từng vòng.
"Thì cũng vậy thôi, bóng bay mà, còn đổi được thành gì nữa."
Yến Thu cúi đầu nhìn ngón tay cậu đang chạm nhẹ vào tay mình, cả hai đều im lặng.
Hồi 11–12 tuổi cô rất thích công viên giải trí, nhưng những trò hơi mạo hiểm thì không chơi nổi, vừa ngồi xuống là chóng mặt buồn nôn, chỉ biết đứng nhìn lũ trẻ khác chơi tàu hải tặc.
Yến Minh từng mua bóng bay cho cô, nhưng cô nghịch ngợm hay làm rơi, mỗi lần bay mất lại đỏ cả mắt mũi nhưng vẫn cố kìm nén không khóc.
Tưởng Kinh Hàn thì bực mình, lần nào cũng quấn chặt dây vào tay cô, thắt nút xong mới đưa cho cô cầm.
…Ký ức lại hiện lên rõ mồn một như mới hôm qua.
Những hành động vô thức, những khoảng lặng giữa hai người đều chứng tỏ đoạn ký ức ấy từng rất sâu đậm.
"Đi ăn thôi." Cuối cùng Yến Thu nói.
Đỗ Phi Vũ sau khi chơi tàu lượn siêu tốc thì bước đi như bay, mặt đờ đẫn "Tôi là ai đây là đâu", nhưng vẫn cố kéo họ vào chơi tiếp: "Thật sự không thử sao? k*ch th*ch lắm á!"
Tưởng Kinh Hàn chỉ nhấc mí mắt, lạnh nhạt: "Thích thì tự chơi lại lần nữa."
Đỗ Phi Vũ lập tức im.
Tống Gia Kỳ vẫn còn tỉnh, vừa ăn kem vừa khinh bỉ liếc cậu ta, rồi hỏi: "Yến Thu sao cậu không chơi gì hết vậy?"
Tưởng Kinh Hàn nhìn bóng lưng Yến Thu đang ngẩng đầu xem menu trà sữa, nhàn nhạt đáp: "Không chơi được. Cậu ấy sẽ buồn nôn."
…Thật ra không phải không chơi được gì.
Bởi vì lúc vòng quay quay đến vòng thứ tám, rốt cuộc Yến Thu rốt cuộc cũng hỏi: "Còn bao lâu nữa thì mới dừng vậy?"
Mỗi vòng đều phải quét thẻ, cô nhân viên bán vé cứ chạy tới chạy lui quét thẻ cho họ, trông như sắp phát điên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!