Chương 7: (Vô Đề)

Chương 7: Viên kẹo thứ bảy – "Chúc mừng nha, đứng đầu khối rồi."Trong phòng giáo viên, thầy Chu cười hớn hở, quay sang nói với cô chủ nhiệm lớp 14: "Ây dà, cô Hạo, không phải tôi cố ý đâu nha. Lỡ cướp mất vị trí đầu tiên của lớp cô, ngại quá ha."

"Tiếc là Tưởng Kinh Hàn không thi, chứ không chừng lớp bọn tôi ôm luôn cả nhất nhì rồi ấy chứ."

Câu này rõ là khoe khoang, vì có thi thì Tưởng Kinh Hàn cũng chỉ nằm trong top 10 thôi.

Thế mà thầy chủ nhiệm lớp 7 lại khó chịu: "Ơ kìa, thế thầy tính bỏ qua bạn Dụ Gia Thụ bên lớp tôi hả?"

Cô chủ nhiệm lớp 14 là một phụ nữ trung niên đeo kính, lúc này chỉ có thể gượng cười, trong bụng tức đến muốn nội thương.

Lớp 14 là lớp Văn tốt nhất toàn khối, bình thường gần như quét sạch top 30.

Thỉnh thoảng mới có bạn lớp khác lọt được vào top 10, mà chuyện này cũng hiếm lắm rồi.

Ấy vậy mà lần này… lại để một học sinh lớp Tự nhiên giành hạng nhất?!

Hạo Bình nhìn chằm chằm bảng điểm của Yến Thu, hơn người thứ hai gần 20 điểm, nghe thầy Chu cả buổi sáng luôn mồm "Xin lỗi, ngại quá" mà nghiến răng nghiến lợi.

Khi Yến Thu gõ cửa bước vào, thầy Chu vẫy tay chào: "Nào, Yến Thu, vào ngồi đi."

Hạo Bình lập tức dựng tai lên, lén liếc nhìn.

Đây là Yến Thu sao? 

Trời ơi, xinh quá.

Bà trừng mắt lườm thầy Chu một cái. Dựa vào đâu mà người giỏi giang toàn rơi vào tay ông ấy vậy chứ?

Tưởng Kinh Hàn thì thôi, đẹp trai học giỏi, tuy hơi nghịch nhưng không bao giờ phạm lỗi, cũng coi là hiểu chuyện…

Giờ lại có thêm một cô gái xinh xắn thế này cũng ở lớp ông ta?

Hạo Bình giận sôi người, "cộp cộp cộp" giày cao gót đi thẳng ra lớp chuẩn bị dạy, định lát nữa phải nghiêm khắc răn dạy lại lớp mình một trận.

Thầy Chu nhìn bóng lưng giận đùng đùng của bà ấy, cười đến không khép nổi miệng, mãi mới nhớ ra Yến Thu vẫn đứng đó, vội nén cười, chỉ vào ghế đối diện: "Yến Thu à, lần này em thi tốt thật đấy, thầy vừa bất ngờ vừa… vui mừng đó nha."

Yến Thu: "…"

Cô bất đắc dĩ nhìn khóe môi không tài nào nén được của thầy, thầm nghĩ: Cái này đâu chỉ là "một chút" bất ngờ thôi đâu…

"Cảm ơn thầy Chu." Cô lễ phép đáp.

"Nhưng mà… môn Tự nhiên của em chỉ được 153 điểm thôi à?" Thầy Chu đổi giọng, đọc bảng điểm: 

"Văn 130, Toán 115, Anh 145, môn Xã hội 255, môn Tự nhiên… 153."

"…Vâng."

Mấy thầy cô bên cạnh đều ngẩng đầu trêu chọc: "Ô kìa lão Chu, bao năm mới gặp một học sinh khối Tự nhiên dưới 250 ha."

"Xong rồi, thử thách lớn nhất trong sự nghiệp lão Chu đến rồi."

"Xùy xùy, đi đi," Thầy Chu xua tay, "Ai hói chứ tôi chưa hói nhé."

Rồi quay lại nhìn Yến Thu, nghiêm túc hỏi: "Em định chọn ban Xã hội à?"

"Vâng."

"Nghe chắc chắn nhỉ? Quyết từ sớm rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!