[95]: Mở cửa.
[Thu Mi]: ?????
Đại ca, làm gì vậy, nửa đêm hẹn hò sao.
Phì, không phải.
Nửa đêm rồi còn nghiện giảng bài à?
Yến Thu vừa mắng thầm "mong đợi cái quái gì chứ" vừa cúi đầu kiểm tra quần áo đã chỉnh tề chưa, rồi len lén bước ra mở cửa chống trộm.
"Có chuyện gì vậy?" Yến Thu chỉ hé một khe cửa nho nhỏ, lộ nửa khuôn mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn cậu như đang phòng trộm vậy.
"Không phải luyện chữ à?" Tưởng thiếu gia nhướng mày, giơ quyển vở tiếng Anh trong tay, vẻ mặt đầy lý lẽ.
"……"
Yến Thu hít sâu một hơi, cố nhịn cơn giận.
"Tưởng Kinh Hàn, cậu có biết nửa đêm cậu cứ chạy sang nhà tôi là không đúng—"
Cô còn chưa nói hết, đột nhiên cửa đối diện mở ra. Một cô gái mặc đồ ngủ, ngáp dài: "Muộn vậy còn đi đâu nữa thế?"
Đến khi cô ấy mở mắt lờ đờ nhìn rõ, ba người đồng thời nhìn nhau, rồi cùng thốt lên một tiếng, "Vãi!"
Yến Thu: Vãi, trong nhà cậu còn có một cô gái nữa à??
Tưởng Kinh Hàn: Vãi, sao nó lại ra ngoài rồi!
Tưởng Xướng Vãn: Vãi, có phải mình vừa thấy thứ không nên thấy không!!
Trong lòng ba người âm thầm gào thét, hai cô gái đồng loạt định đóng cửa thật nhanh, nhưng Tưởng Xướng Vãn thành công, còn Yến Thu thì không.
Khi cô định đóng cửa, Tưởng Kinh Hàn phản ứng rất nhanh, chống tay lên khung cửa, suýt nữa bị kẹp tay nên Yến Thu buộc phải chậm lại.
Hơn nữa vừa rồi ba người còn la lớn, tiếng đóng cửa cũng hơi to, Yến Thu sợ làm ông bà thức giấc nên không dám mạnh tay.
Tưởng Kinh Hàn nhân cơ hội luồn người vào trong, khép cửa lại nhẹ nhàng trước khi ông bà kịp ra xem.
Yến Thu bị cậu ép sát vào tường, trừng mắt: "Cậu…"
"Suỵt." Tưởng Kinh Hàn đưa ngón trỏ đặt lên môi cô.
Tiếng sột soạt vang lên, ông nội thò đầu ra ngó một vòng, rồi từ từ đóng cửa lại, lẩm bẩm: "Không sao không sao, chắc không phải bên nhà ta. Đừng làm ồn ảnh hưởng đến Thu Thu."
Không phải đâu ông, chính là bên nhà mình đó.
Yến Thu muốn khóc nhưng khóc không nổi.
Không chỉ bị làm ồn, còn có vẻ như vừa bị quấy rối nữa.
Ngón tay Tưởng Kinh Hàn vẫn đặt trên môi cô. Ấm nóng và mềm mại, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô.
Đêm đen tĩnh lặng, dài dằng dặc.
Nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mọi cảm xúc trước đó đều dần tan biến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!