Chương 53: Ngoại Truyện 3 (Hoàn toàn văn)

Ngoại truyện 3Góc nhìn của Yến MinhNgười ta nói rằng khi một người sắp chết đi, mọi ký ức của cuộc đời sẽ như một cuộn phim tua nhanh hiện ra trước mắt.

Nhưng Yến Minh cảm thấy mình dường như chẳng nhìn thấy gì cả.

Lúc đó anh đang nghĩ gì?

Trong tay anh là chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước hai tuần, trong lòng còn đang tính xem năm nay nên tặng em ấy món quà gì.

Thật ra, mỗi năm anh đều tặng rất nhiều quà.

Không chỉ vào sinh nhật.

Thấy món đồ chơi dễ thương là tiện tay mua cho cô một cái, thấy chiếc váy đẹp thì nhờ nhân viên giữ lại một chiếc, những món đồ đang được các bạn nữ trong trường yêu thích, anh đều để ý, nghĩ xem Yến Thu có thích không.

Cô là em gái duy nhất của anh.

Nhìn cô lớn lên từng chút một. Từ những bước đi chập chững, tiếng bi bô học nói, cho đến khi trở thành một cô gái dịu dàng, xinh đẹp.

Mỗi bước đi, mỗi bước trưởng thành, anh đều trân trọng.

Thật ra cũng không phải không có cãi nhau.

Khi anh 7, 8 tuổi, đám con trai đều nghịch ngợm. Còn Yến Thu nhỏ hơn anh 3 tuổi, chẳng hứng thú gì với xe hay robot.

Đôi khi ông nội đi đánh mạt chược, bà nội đi khiêu vũ, Yến Trọng Bắc và Lương Tố đều không có nhà, anh sẽ tạm thời được giao nhiệm vụ trông em gái.

Trẻ con vốn thiếu kiên nhẫn, Yến Minh cũng không ngoại lệ. Anh thấy trông em chán quá, nên gọi mấy đứa nhỏ dưới lầu lên chơi.

Một đám con trai ồn ào náo loạn, Yến Thu chỉ ngồi bên cạnh, đôi mắt mở to tròn xoe nhìn.

Đám con trai nghịch đến mức chẳng nghe thấy tiếng TV nữa. Yến Thu thấy chán, định về phòng đọc truyện tranh. Khi đi ngang hành lang thì bị một đứa chạy ẩu đâm vào, đầu cô va mạnh vào góc trang trí nhô ra.

Ngay lập tức, một cục u to tướng nổi lên ở trán.

Đau.

Thật sự rất đau.

Môi cô mím lại, mày nhăn chặt, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt.

Yến Minh hoảng hốt, vội xua mấy đứa kia đi, chỉ giữ lại đứa gây ra chuyện để xin lỗi.

"Ghét anh." Yến Thu chẳng thèm để ý đến cậu bé kia, vừa nói với Yến Minh, vừa sụt sịt chạy về phòng.

Cô bé không khóc to, cô không phải là người thích khóc lóc ầm ĩ,  chỉ lặng lẽ đóng cửa, tự mình khóc trong phòng.

Yến Minh sững sờ.

Rõ ràng đâu phải anh làm cô bị thương.

Anh gõ cửa: "Rốt cuộc bị sao vậy? Ra đây, anh bôi thuốc cho."

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Anh dọa: "Cẩn thận mai đi học sưng như đầu heo, cả lớp mẫu giáo sẽ cười em đấy."

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Anh lại nói: "Cả thằng nhóc đối diện cũng sẽ cười em đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!