*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 50: Viên kẹo thứ năm mươi – "Khi anh đứng trước Tấm Gương Ảo Ảnh". Có lẽ vì đêm qua đã đứng ngoài biển quá lâu, Yến Thu thấy hơi đau đầu, cô xuống nhà tìm bà chủ xin ít thuốc cảm, rồi ngủ thiếp đi cho đến chiều hôm sau.
Cô bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào.
Mở cửa sổ nhìn xuống, dưới chiếc ô che nắng có hai người đang đứng. Một người đứng trong bóng râm, không nhìn rõ, chỉ có thể phán đoán dáng người là một người đàn ông.
Người còn lại tóc vàng hơi xoăn, da màu lúa mì, giọng nói rất quen thuộc, tiếng Pháp léo nhéo kèm theo cử chỉ tay chân, là bà chủ. Khi cô và Ôn Ái mới đến, bà chủ cũng nói chuyện như vậy, cho thấy bà đã gặp được vị khách mà bà yêu mến.
Yến Thu thay một bộ váy hoa nhí hai dây xuống lầu, gọi một ly latte và một chiếc soufflé từ chàng trai tóc nâu ở quầy. Sau đó, cô đi ra sân sau để chơi đùa với chú chó Alaska.
Mới 6 tháng tuổi mà nó đã lớn lắm rồi.
Khuôn mặt vẫn còn tròn, đôi mắt đen láy, ngồi trên nền đất nhìn cô đầy vẻ mong đợi.
Yến Thu uống một ngụm latte, ngồi xổm xuống, ngang tầm với nó, rồi đưa tay v**t v* đầu nó.
Chú chó Alaska cọ cọ vào lòng bàn tay cô vài lần, rồi đột nhiên quay đầu cảnh giác.
Yến Thu nhìn theo ánh mắt của nó.
Không biết từ đâu xuất hiện một chú chó Samoyed con màu trắng, lảo đảo chạy về phía cô.
Nó nhỏ xíu, trắng trẻo mũm mĩm, chạy được hai bước thì hai chân trước tách ra, xòe ra như đang trượt patin, ngã choáng váng.
Yến Thu bật cười khúc khích, vẫy vẫy ngón tay trêu nó.
Chú Samoyed nhỏ dường như hiểu được, cố gắng chống chân lên vài lần, cuối cùng cũng đứng dậy được, nhanh chóng chạy đến, quấn quanh gấu váy của cô một cách vui vẻ, rồi nằm lăn ra đất làm nũng.
Yến Thu vuốt tai nó, bộ lông trắng mềm mại, chạm vào cảm thấy ấm áp.
Cô v**t v* vài lần, rồi suy nghĩ ngữ pháp trong đầu, khẽ cất giọng, hỏi chàng trai ở quầy: "Quel est son prénom?" (Tên của nó là gì?)
Một lúc lâu không ai trả lời.
Cô nghiêng đầu, cậu nhân viên mắt sâu đang chống cằm, cười tủm tỉm, dáng vẻ như đang xem kịch hay.
Tiếng bước chân giẫm trên những viên đá lát sân, phát ra âm thanh không quá nặng nề.
Có người đứng trước mặt cô từ lúc nào không hay.
Chàng trai có dáng người cao ráo, thẳng tắp, mái tóc đã dài hơn một chút.
Tóc mái lòa xòa trên trán, lông mày rậm, môi mỏng, sống mũi cao, ánh mắt cụp xuống, đối diện với cô ba giây.
Hơi thở cô nghẹn lại.
Sau đó Yến Thu nghe thấy giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của cậu trả lời.
"Sirius."
Trái tim cô như ngừng đập trong một khoảnh khắc, rồi lại đập nhanh hơn gấp bội.
Khoảnh khắc đó Yến Thu không có suy nghĩ gì cả.
Cô thậm chí còn chớp mắt ba lần, cố gắng chớp đi ảo giác do cảm cúm và thức khuya gây ra.
Sau nhiều lần cố gắng không thành, cô mới nhận ra và bắt đầu nghĩ xem cậu đã nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!