Chương 5: (Vô Đề)

Chương 5: Viên kẹo thứ năm – "Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi!"Khi Yến Thu bị ép phải đi ăn cùng Tưởng Kinh Hàn, Đỗ Phi Vũ và Tống Giai Kỳ, cô vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng hôm qua cô đã từ chối lời mời của Dụ Gia Thụ chỉ vì muốn buổi trưa không cần phải tới nhà ăn, để cuộc sống học đường được đơn giản hơn một chút.

Nhưng giờ xem ra… lại càng rối rắm hơn rồi nhỉ?

Cô lặng lẽ lấy vài món thanh đạm, rồi bốn người ngồi xuống trong một bầu không khí hơi gượng gạo.

Đỗ Phi Vũ cố gắng bắt chuyện, tán gẫu vài chuyện lặt vặt.

Chỉ có Tống Giai Kỳ là nhỏ giọng đáp lại.

Còn hai người còn lại thì… thậm chí chẳng có ý định nói một lời.

"Trời ạ," cuối cùng Đỗ Phi Vũ không nhịn nổi nữa, "Cảm giác như tớ với Giai Kỳ đang diễn tuồng, còn hai người là khán giả ngồi xem."

Tống Giai Kỳ gật đầu lia lịa.

Yến Thu bật cười khẽ, cũng "ừm" một tiếng, "Cậu là vai chính mà."

Đỗ Phi Vũ lập tức cảm thấy cô đang nói cậu "diễn sâu", giận dỗi: "Quá đáng! Được rồi, được rồi, đổi chỗ, chúng ta sang bàn khác, để họ ở lại với "Frozen" mà ăn cơm cho trọn vẹn đi."

Đỗ Phi Vũ kéo Tống Giai Kỳ đổi sang bàn khác, cách nhau một chút, vừa đủ để không nghe thấy họ nói gì.

Thực ra Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn ngồi đối diện nhau ăn cơm, cũng chẳng thấy gượng gạo gì.

Giống như những người bạn cũ nhiều năm không gặp, không cần nói gì nhưng vẫn có một loại ăn ý và cảm giác thân quen.

Nhưng bọn họ vốn dĩ không phải bạn cũ.

Lúc nhỏ họ chẳng thân. Yến Thu thầm nghĩ.

"Cậu là thỏ à?" – Tưởng Kinh Hàn đột nhiên hỏi.

"Hả?" Yến Thu khó hiểu.

Tưởng Kinh Hàn liếc mắt về khay cơm của cô, gần như toàn là rau, chẳng thấy dầu mỡ đâu.

Yến Thu im lặng mấy giây, rồi đáp: "Thành thói quen rồi."

Tưởng Kinh Hàn nhíu mày: "Hồi trước đâu có thế."

Trước đây, món cô thích nhất là ẩm thực Tứ Xuyên. Cả bát đầy ớt khô đỏ au mà mặt không biến sắc.

Yến Thu không ngờ cậu vẫn nhớ. Cô cố cười nhẹ, đáp lấy lệ: "Con người ai cũngthay đổi mà."

Ánh mắt Tưởng Kinh Hàn trầm xuống.

"Về sau đừng gọi tôi đi ăn cơm nữa nhé. Tôi không hay ăn ở nhà ăn, đi tới đi lui phiền lắm."

Yến Thu nói rất chân thành, nhưng cái cách cô từ chối người khác nhẹ nhàng như vậy lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng vô tình.

Tưởng Kinh Hàn: "Ồ."

Giọng rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không đổi: "Nhưng bà nội Yến nói tôi phải chăm sóc cậu, giám sát cậu ăn cơm."

Yến Thu: "?"

Thật á?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!