Chương 48: Viên kẹo thứ bốn mươi tám – "Từ nhỏ tớ đã thích cậu rồi."Cuối năm 2018, tuyến tàu điện ngầm số 1 giai đoạn 3 của Thành Đô chính thức đi vào hoạt động. Bắt đầu từ Thành phố Khoa học ở phía Nam, kết thúc ở ngõ Vệ Gia ở phía Bắc. Từ đường Quảng Châu đến Lộc Hồ, vừa đúng là quãng đường từ Nhất Trung đến Phụ Trung.
Năm 2019, mùng 4 Tết.
Yến Thu ngồi trên tàu điện ngầm, chiếc vali đặt ngay bên chân, chuẩn bị bước vào học kỳ cuối của năm lớp 12.
Đeo tai nghe quá lâu khiến tai cô hơi đau. Khi tháo ra nghỉ ngơi thì nghe mấy nữ sinh mặc đồng phục giống mình tụ tập gần đó, nói nhỏ, hào hứng thảo luận.
"Trời ơi, đẹp trai quá đi mất, tớ chỉ muốn: Hi! Chồng ơi~"
"Cái sống mũi kia là đồ thật à? Tớ cảm giác có thể trượt cầu tuột trên đó luôn."
Một cô gái trong số đó nhìn người ở toa bên cạnh trầm tư, lẩm bẩm: "Nhưng các cậu có thấy khí chất của cậu ấy thay đổi hẳn không?"
"Trước đây cậu ấy rất trẻ con, ngông cuồng phóng túng. Bây giờ vẫn đẹp trai, nhưng cảm giác… điềm tĩnh hơn nhiều, cảm xúc được che giấu rất kỹ, không thấy có chút biến động nào."
"Chuyện xảy ra học kỳ trước đã khiến cậu ấy khác đi nhiều rồi."
Yến Thu chẳng mấy quan tâm, hơi ngẩng đầu nhìn thông tin ga đến nhấp nháy trên màn hình.
Khi cúi xuống, cô vô tình, theo ánh mắt của họ, rơi vào người ở toa bên cạnh.
Cô khựng lại ba giây.
Thiếu niên dáng người gầy gò, mặc bộ đồng phục xanh trắng quen thuộc, lưng dựa hờ vào cửa toa tàu. Tai đeo tai nghe, tư thế tùy ý nhưng vẫn ngay ngắn.
Phía trên cổ áo đồng phục, đường nét cổ dài thon gọn, yết hầu nhấp nhô rõ rệt. Tóc ngắn đen gọn gàng, đôi mắt đen láy và hơi dài hẹp, xương chân mày và sống mũi cao.
Tưởng Kinh Hàn nghiêng đầu, lơ đãng liếc nhìn về phía này.
Hai người nhìn nhau cách nửa khoang tàu, ánh mắt giao nhau.
Tim Yến Thu ngừng một nhịp.
Ánh mắt cậu thoáng hiện chút ngạc nhiên, rất nhanh, không hề lộ ra bất cứ biểu hiện nào, thậm chí không hề dừng lại.
Nhưng Yến Thu vẫn cảm nhận được.
Cả hai không ai nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nhau qua đám đông ồn ào.
Cô gái ban nãy nói đúng.
Ánh mắt cậu sâu thẳm như hồ đêm, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc, lại như chứa đựng sự cuồn cuộn của cả một đại dương.
Trước đây cậu ấy cũng như vậy.
Biết bao năm tình cảm, không nói một lời, giấu dưới vẻ ngoài bông đùa, khiến người ta nảy sinh đủ loại ảo giác.
Yến Thu nhìn cậu từ từ đứng dậy, không nhanh không chậm, dồn trọng tâm từ chân phải sang giữa, hơi ngẩng đầu, giơ tay tháo tai nghe xuống.
Đường viền cằm sắc bén, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Khớp ngón tay rất rõ
Cậu dường như gầy đi rồi.
Giọng nữ máy móc vang lên: "Đến trạm Quảng Châu. Xin mời hành khách lên xuống tàu…"
Đã tới ga của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!