*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 46: Viên Kẹo Thứ Bốn Mươi Sáu – "Mùa hè đã qua rồi."Yến Thu đã không còn nhớ tâm trạng của đêm hôm ấy, chỉ nhớ rằng bàn tay cô buông thõng bên người không ngừng run rẩy, nhìn cậu quay lưng bước đi qua màn mưa lất phất.
Một thoáng mê đắm mờ ảo dành cho cậu.
Cứ xem như là thủy triều dâng dưới mưa gió.
Trên chuyến bay trở về, hai người vốn hoạt bát giờ thu mình lại, ngồi cạnh nhau không dám lên tiếng, cố gắng giữ im lặng.
Không khí vô cùng căng thẳng.
Cho đến khi Yến Thu đeo tai nghe nhắm mắt giả vờ ngủ, Đỗ Phi Vũ mới nghiêng người hỏi: "Chuyện gì vậy? Hôm qua anh Hàn lại đi mà không nói tiếng nào?"
Tống Gia Kỳ nhẹ lắc đầu: "Không biết, nói là có việc nhà."
"Việc gì mà đi gấp thế? Không khí lúc đó không giống bình thường, mà giống như vừa cãi nhau với ai đó."
"Không phải, không giống cãi nhau." Cậu ấy suy nghĩ một lúc, "Giống như thất tình."
"Rõ ràng không biểu cảm gì, nhưng cái vẻ áp đảo người khác thường ngày đột nhiên biến mất. Làm người ta cảm thấy, hình như cậu ấy rất buồn."
Tống Gia Kỳ đưa tay bịt miệng Đỗ Phi Vũ, nhíu mày nhìn sang bên.
"Nói nhỏ thôi."
Mặt Yến Thu bình thản, lông mi dài và dày rung nhẹ, cô khẽ nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ, nhìn những đám mây dày đặc che khuất màn đêm.
Giọng hát thanh lịch, dịu dàng và mang đậm dấu ấn thời đại, lẫn với chút tiếng ồn ào, truyền đến từ tai nghe.
"Xin tha thứ, đêm nay tôi đành nói lời chia tay.
Trái tim từng sôi nổi bỗng như chìm xuống đáy.
Trong mơ vẫn có anh, nhưng hình bóng lại mơ hồ,
Tình cảm này, thật khó mà đoán."
"Từ nay mỗi tối,
Dẫu bầu trời vẫn rực rỡ ánh sao,
Đáng tiếc lòng đã nguội lạnh
Con đường tình cảm ngày càng mờ tối, càng quanh co."
Mỗi đêm bắt đầu từ hôm nay, chắc sẽ như lúc này, không sao cũng không trăng.Chuyến đi không mấy vui vẻ kết thúc, Yến Thu bình tĩnh thu dọn hành lý.
Cô chọn lọc và sắp xếp những vật dụng cá nhân cần dùng khi đến trường Phụ Trung, cuối cùng cô rũ mắt, nhét mấy món quà chưa mở vào sâu nhất trong tủ sách.
Cô vẫn chưa thể thoải mái đón nhận quà sinh nhật.
Ít nhất là bây giờ vẫn chưa.
Hoàng hôn buông xuống, cô sắp xếp sách vở, bước ra từ thư viện.
Một chiếc xe mới tinh, sạch sẽ đỗ ở ngã tư, cửa sổ hạ xuống, người phụ nữ mặc đồ công sở dùng ngón tay móc chiếc kính râm, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
"Đi ăn với mẹ. Mẹ đã báo với ông bà nội của con rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!