Chương 45: (Vô Đề)

"Đây là một bến cảng, ở nơi này tôi yêu em."

— Pablo Neruda, Hai mươi bài tình thơ và một bài hát tuyệt vọng.

Khi Tưởng Kinh Hàn khẽ khàng đọc lên câu thơ ấy, Yến Thu không biết mình đang cảm thấy gì.

Hay có lẽ là không có cảm thấy gì cả.

Cô chỉ chớp mắt một cách chậm chạp và bàng hoàng.

Không có niềm vui, không có sự ngại ngùng, thậm chí không tìm thấy một chút cảm xúc tích cực nào.

Cô cảm nhận một cảm giác ngột ngạt kinh khủng, như một người sắp chết đuối đang vùng vẫy, suýt chút nữa nhấn chìm cô.

Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Cuối cùng họ cũng đi đến bước này rồi.

Shakespeare từng viết trong Giấc mộng đêm hè: Con đường của tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng.

Những người yêu nhau phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể đến được với nhau.

Và người cô thích đang đứng trước mặt cô, tha thứ cho mọi điều cô muốn nói nhưng lại thôi, mọi lời cô diễn đạt không rõ ràng, mọi sự nhạy cảm và ương ngạnh của cô.

Chân thành và thẳng thắn.

Nói với cô: "Nhìn đi, trái tim chúng ta giống nhau."

Nhưng cô lại muốn lùi bước.

Từ đầu tiên cô nghĩ đến là trời nam biển bắc.

Còn từ thứ hai là những chuyện vụn vặt.

Một lời tỏ tình nửa vời thì có ý nghĩa gì chứ?

Họ chẳng qua chỉ là những người qua đường thoáng qua trong đời nhau.

Giống như bao bạn học không thân không xa trong những năm đi học, sau khi tốt nghiệp thì mỗi người mỗi ngả, trời nam biển bắc.

Cô cảm nhận nhịp thở gấp gáp, tim co thắt liên tục, mới chợt nhận ra hình như mình đang rất buồn.

"Tưởng Kinh Hàn."

Một lúc lâu sau, Yến Thu mới bình tĩnh lên tiếng.

Mượn một phần ba màn đêm, cuối cùng cô cũng có đủ dũng khí để thành thật. 

"Tớ sẽ đến Bắc Kinh."

Người đứng phía sau khựng lại một chút: "Hả?"

Yến Thu cúi đầu, nói nhỏ: "Trước giờ tớ chưa có cơ hội nói với cậu. Hôm nay vừa nhớ ra nên nói luôn."

Khuôn mặt Tưởng Kinh Hàn khuất trong bóng đêm, mái tóc tung bay theo gió biển, ánh mắt trong trẻo nhưng bình thản. Cậu hơi nghiêng đầu, bỗng mỉm cười, giọng lười biếng như mọi khi: "Sao lúc nào cậu cũng nghĩ ra trò đùa hết vậy?"

"Tớ không đùa đâu." 

Yến Thu nhắm mắt, ngắt lời anh: "Tớ vẫn luôn chắc chắn về chuyện muốn đi Bắc Kinh."

Rồi cô im lặng, lâu đến mức chỉ còn nghe tiếng gió biển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!