Sau cơn mưa bão, trời quang mây tạnh. Chuyến bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Cao Khi, Hạ Môn.
Vùng duyên hải phía đông nam, khi xuống máy bay lúc tám giờ tối, vẫn có làn gió tối hanh khô lướt qua hành lang kính dài.
Vài người kéo hành lý, từng đôi từng cặp.
Tống Giai Kỳ cầm cuốn sổ tay du lịch, không giấu được vẻ hớn hở lẩm bẩm: "Tối nay lên đảo, mai đi xem biểu diễn, mốt là vườn bách thảo và Sa Pha Vĩ."
Đỗ Phi Vũ một mình kéo hai chiếc vali, rướn người từ phía sau cô nhìn cuốn sổ tay.
Hoàng hôn vẫn rực rỡ, sắc hồng tím phủ lên cuối chân trời, vô cùng lãng mạn.
Yến Thu lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Cô khựng lại giây lát, không lộ vẻ gì thay đổi góc chụp, đưa chàng trai đang ngồi xổm vào khung hình.
Lúc này, Tưởng Kinh Hàn vẫn cúi đầu kiểm tra bánh xe vali cho cô, mắt không thèm ngẩng lên.
"Nhớ chụp cho anh đây đẹp vào đấy."
Yến Thu: "…"
Cô cất điện thoại: "Tớ đâu có chụp cậu."
"Ừm." Cậu kéo dài giọng, vươn tay đẩy thử hai cái, bánh xe hình như không còn kẹt nữa, cậu ngẩng đầu đứng dậy.
"Vậy cầu xin cậu chụp tớ một tấm đi."
Yến Thu: "Đồ thần kinh."
Hai cô gái chắp tay sau lưng, thong thả như lãnh đạo đi thị sát, bấm mở khóa mật mã, bước vào phòng có view hướng biển.
Phía sau, "hai gã khuân vác" bê hành lý xuống từ taxi
Đỗ Phi Vũ vừa than thở: "Tớ hiểu rồi, chúng ta đúng là vệ sĩ đến để phục vụ công chúa."
"Đừng có gộp chung."
Tưởng Kinh Hàn nhẹ nhàng nhấc bổng vali lên bậc thang.
"Cậu thì phải, tớ thì không."
"Ở đây có bài đó."
"Bốn người thì chơi gì?"
"Bốn người thì chơi mạt chược."
"Nhưng đâu có máy mạt chược." Đỗ Phi Vũ chụm hai ngón tay lại chào kiểu quân đội, "Chứ không thì nhìn tớ tung hoành ngang dọc rồi."
Một khoảng im lặng.
Mọi người lặng im ba giây, chẳng ai nói gì, đồng loạt quay lưng dọn đồ.
Đỗ Phi Vũ: "Ê!"
Cuối cùng bốn người vẫn thỏa hiệp.
Biệt thự hướng biển ở quá xa trung tâm, trời thì đã khuya, họ quyết định ở lì trong nhà gọi đồ ăn ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!