Chương 42: (Vô Đề)

Yến Thu lạnh lùng nhấc chân đạp cho một phát, rồi bước vào lớp ngay khi chuông vào học vang lên.

Chỉ đến khi ra ngoài lấy nước sau giờ học, cô mới biết Tưởng Kinh Hàn không cố tình gây sự.

Chiếc áo này hơi mỏng, gần như có thể nhìn thấy màu sắc và đường nét của áo lót bên trong.

"…"

Cô vội vã chạy về lớp, kéo khóa áo đồng phục lên.

Giờ tự học buổi tối môn Ngữ văn.

Cô Hạo Bình ngồi trên bục giảng soạn giáo án, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, xoa bóp cái cổ đau mỏi.

Cô quan sát các học sinh trong lớp.

Có người đang bẻ ngón tay học thuộc bài, có người lén lút soi gương.

Có người chống tay lên trán, tóc mái sắp bị vò trụi, nhìn là biết đang làm bài Toán.

Lại có người đang ngủ gật, gật gà gật gù như gà mổ thóc, suýt nữa thì đổ rạp xuống bàn.

"Khụ."

Cô khẽ ho một tiếng, người đó lập tức tỉnh dậy, nhưng chưa đầy ba giây, lại nhắm mắt lại.

Hạo Bình: "……"

Ánh mắt cô chuyển sang hai người ngồi thẳng thắn nhất lớp.

Tống Cảnh Đường thả lỏng vai và lưng, tốc độ viết thư thả, rất ung dung.

Yến Thu ngồi thẳng lưng, tư thế cực kỳ chuẩn mực, lúc này đang lật sổ tay, cụp mắt xuống, viết lách không gây tiếng động.

Cô cảm thấy cô bé này gần đây trạng thái tốt hơn rất nhiều.

Khoảng thời gian trước như thể bị áp lực quá mức, rơi vào vòng xoáy cảm xúc.

Dạo này thì điều chỉnh khá tốt.

Hy vọng khi lên lớp 12, cô bé đến Phụ Trung học nội trú, cũng có thể giữ vững tinh thần và khả năng chịu áp lực tốt.

Nghĩ đến đây, Hạo Bình khẽ thở dài.

Cô gái yên tĩnh ngồi ngay ngắn, toát lên vẻ kiêu hãnh, không khỏi khiến cô nhớ đến một người khác.

Ba năm trước, cô từng dạy Yến Minh.

Khi ấy cô vẫn chưa làm giáo viên chủ nhiệm, chỉ là giáo viên dạy môn Ngữ văn.

Cậu học sinh đó rất xuất sắc, thậm chí còn nổi bật hơn cả Tống Cảnh Đường bây giờ.

Chủ tịch hội học sinh, cán sự môn Toán, đại diện học sinh ưu tú hàng năm, đứng đầu bảng vinh danh, vô số giấy khen thi đấu, hiểu chuyện ngoan ngoãn, khiêm tốn lễ phép.

Ngay cả cô, giáo viên bộ môn, cũng không nhớ nổi đã thấy bao nhiêu nữ sinh gửi thư tình cho cậu, tan học ngượng ngùng đưa một món quà được gói ghém tinh xảo.

Và cậu học trò kia luôn từ chối một cách nhẹ nhàng, nói rằng phải về đón em gái.

Thật ra Hạo Bình không hề bất ngờ khi Yến Thu chọn đến Phụ Trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!