Chương 41: (Vô Đề)

Kỳ thi chung toàn thành phố đến hẹn lại lên, việc ôn tập, thi cử, và công bố kết quả đã lấp đầy mọi khoảng trống của giữa tháng 5.

Học kỳ 2 lớp 11, áp lực và mật độ kiểm tra đã gần như chạm ngưỡng lớp 12. Mỗi ngày, cô Hạo Bình đều phải dành ra mười phút để "bơm máu gà" (*) cho học sinh.

(*)"bơm máu gà" là cách nói lóng, hài hước để chỉ việc "truyền động lực, tiếp thêm tinh thần" cho học sinh trước kỳ thi.

Đối với Yến Thu, thứ hạng toàn khối đã không còn giá trị tham khảo. Dù là kỳ thi lớn hay nhỏ, cô luôn vững vàng ở vị trí thứ nhất.

Nhưng thứ hạng thành phố của cô lại bị rớt ra khỏi top 10.

Cô nhanh chóng tính toán trong lòng, đối chiếu với danh sách xếp hạng thành phố.

Môn Toán.

Cô thở dài một tiếng.

Giáo viên Toán của lớp 14 là một giáo viên lớn tuổi, đã từng đặc biệt tìm Yến Thu nói chuyện, trong lời nói không thiếu ý cảnh tỉnh. "Mắc dù được hơn 130 điểm cũng không tệ, nhưng em là hạt giống sáng giá của Thanh – Bắc đấy."

Yến Thu cụp mắt gật đầu: "Vâng, em biết rồi ạ. Cảm ơn thầy."

Nhưng càng nóng ruột càng rối trí.

Mỗi ngày làm ba đề, câu khó không làm được, câu dễ lại tính sai.

Cô có cảm giác mình sắp đến mức vừa đi đường vừa lẩm bẩm nhẩm tính trong đầu.

Không ít lần, Tưởng Kinh Hàn phải kéo cô né khỏi các chướng ngại vật, cứ như đang chơi Super Mario vậy.

Rồi lại đến kỳ kiểm tra tháng.

Yến Thu đứng trước bảng vinh danh, nhìn cột điểm Toán vẫn quanh quẩn 125 điểm, không kìm được thở dài.

"Lại nữa rồi, lại nữa rồi…"

"Rốt cuộc cậu ta đang giả vờ cái gì vậy? Lần nào cũng nhất khối mà mặt vẫn tỉnh bơ, còn bày ra vẻ phiền não nữa. Pick me girl dữ trời."

"Không biết còn tưởng là thủ khoa tỉnh đấy."

"Thủ khoa tỉnh gì chứ, chỉ nhất trường thôi. Lần trước còn chẳng lọt nổi top 10 thành phố cơ mà."

"Thôi, đừng nói nữa."

Yến Thu hơi nghiêng đầu, bên cạnh là đám bạn của Diệp Tây Vũ đang xúm lại buôn chuyện.

Cô nhướng mày, xoay người định đi.

Diệp Tây Vũ lại bước lên, chắn ngay trước mặt cô.

"Yến Thu, tớ thấy cậu thật sự rất giỏi rồi, đừng thở dài nữa."

Yến Thu nhìn theo ánh mắt của cậu ta.

Một cậu thiếu niên mặc áo đồng phục ngắn tay mỏng manh chầm chậm đi tới từ góc cua, dáng vẻ lơ đãng, đầu ngón tay giữ quả bóng, tay không rảnh nên cậu dùng răng cắn dây đeo cổ tay, điều chỉnh lại vị trí.

Tiết thể dục lớp 10.

Yến Thu hơi nhướng mày, nghiêng đầu, không ngờ Diệp Tây Vũ cũng nhích theo, vẫn chắn trước mặt cô.

Tưởng Kinh Hàn khẽ xoay quả bóng trên đầu ngón trỏ, giọng thờ ơ: "Tiết sau là Ngữ văn hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!