Chương 4: (Vô Đề)

Yến Thu vừa mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô như quay về năm 12, 13 tuổi, vẫn là đại tiểu thư Yến được cả khu nhà yêu quý.

Ông bà không thích bật điều hòa, nói rằng bật lên thấy tức ngực, giữa mùa hè chỉ có chiếc quạt điện cũ kỹ bên ghế sofa kêu cót két. 

Lúc đó Yến Minh học lớp 10, dạy cô học trước chương trình cấp hai.

Cô vừa cắn kem que, vừa nằm bò bên quạt, lúc thì lơ đãng, lúc lại nghiêm túc nghe anh giảng bài. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng chạy ra mở.

Yến Thu cảm thấy mình ở nhà học bài trong khi Dụ Gia Thụ và Tưởng Kinh Hàn được ra ngoài chơi thật bất công, nên đã bóng gió nhắc bà Tưởng và bà Dụ vài lần. Quả nhiên, hai cậu kia mặt mày đen thui đã bị gọi về.

Sợ bị "trả đũa", cô đon đả mời họ vào nhà, mỗi người một cây kem que, còn dọn ghế tử tế cho họ ngồi.

Ba người lúc thì chơi đùa, lúc thì học bài trong phòng khách, que kem và quạt điện chao đảo xua đi cái nóng oi bức mùa hè. Hương vị ngọt ngào của cà chua ngâm đường trong bát sứ trắng như vẫn còn vương vấn trong ký ức.

Yến Minh bất đắc dĩ dịu dàng cười với bọn họ, nhưng giọng nói và hình ảnh của anh dần nhạt nhòa trong mơ.

Cô tỉnh lại.

Mở mắt nhìn trần nhà, đầu óc mơ hồ một lúc, cô với lấy điện thoại. Ánh sáng đột ngột khiến cô phải nheo mắt.

2:38 sáng.

Cô thở dài, khoác áo ngồi ra ban công ngắm trời.

Trời vào thu, đêm lạnh. Sao cũng ít. Cảm nhận cái lạnh lâu rồi mới có, cô vặn nhỏ âm lượng máy CD, bật bài hát của ban nhạc mình thích.

Nghe được một lúc vẫn không buồn ngủ, cô định đứng dậy học bài.

Cửa kính của ban công đối diện bất ngờ mở ra.

Cậu thiếu niên dường như mới tỉnh ngủ, vẻ phóng khoáng đã thu lại, tóc rối phủ nửa trán, đứng tựa bên cửa, dáng vẻ lười nhác, ánh mắt mơ màng nhìn cô.

Kiểu chung cư cũ như này xây khá kỳ lạ, nhà cô và nhà đối diện có một phòng hướng thẳng nhau, hai ban công không lắp cửa kính hay hàng rào an toàn, chỉ có lan can trang trí đơn giản. May mà tầng thấp, nhà cũng không có trẻ nhỏ nên để vậy.

Hai ban công cách nhau chưa đến năm mét.

Yến Thu khựng lại, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại ở đó?" Cô nhớ là phòng cậu trước không phải phòng này.

Tưởng Kinh Hàn hiểu sai ý cô, nâng cằm chỉ về máy CD của cô.

Lúc này Yến Thu vẫn mặc váy ngủ dây trắng mùa hè, vải cotton mềm mại, phần ngực có viền ren và bèo nhỏ. Bên ngoài chỉ khoác chiếc áo len mỏng màu kem, phần ngực còn để hở.

Cô hơi xấu hổ, vội tắt nhạc. Không khí lập tức yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng còi xe xa xa vang vọng.

Gió thổi qua ngọn cây, xào xạc, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

"Mất ngủ à?" Tưởng Kinh Hàn mở lời trước, bước ra lan can, cúi người chống tay lên lan can, giọng nói khàn khàn, lười biếng như chưa tỉnh ngủ.

"Ừ." Yến Thu khẽ đáp, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng, "Xin lỗi, làm phiền cậu rồi."

Tưởng Kinh Hàn không trả lời câu đó, đưa tay vuốt tóc, ống tay áo rủ xuống, để lộ cánh tay thon dài rõ xương.

"Còn ngủ không?"

"Không đâu, còn ba tiếng, tranh thủ làm ít đề toán."

"Cậu?" Tưởng Kinh Hàn hơi bật cười, "Cậu làm toán á?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!