Yến Thu lướt lại lịch sử tin nhắn. Dù cậu không nói nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự háo hức muốn chia sẻ của cậu.
Hoàng hôn trước khi máy bay cất cánh, ánh nắng màu cam ấm áp phủ trên những tầng mây.
Phong cảnh trong khuôn viên một trường đại học khác.
Cô tắt màn hình, chợt nhớ đến một câu nói: Khát khao chia sẻ là một cách thể hiện tình yêu."
Ngày tháng trôi qua nhanh.
Mỗi ngày Yến Thu đều đặn thức dậy, đi học, cùng người hàng xóm đối diện về nhà, rồi làm hai tờ đề ở nhà.
Cứ như vậy mà tháng Năm đã đến gần.
Chiều thứ Sáu trước kỳ nghỉ Lễ Lao động, khi đang thu dọn sách vở, cô bất ngờ thấy hai bức thư rơi ra từ sách giáo khoa của mình.
Giấy màu hồng, vẽ đầy hình Hello Kitty, cuối thư còn vẽ thêm một con chó nhỏ và một vòng tròn rất kỳ quặc, vô cùng lạc lõng nằm trên ghế của cô.
Yến Thu: "…?"
Cái gì đây.
Thư tình à?
Cô đã quên mất lần gần nhất mình nhận được thứ này là từ bao giờ rồi.
Trong thời đại "tốc độ cao" hiện nay, chỉ cần xin WeChat, kết bạn, tỏ tình, hợp thì yêu, không hợp thì xóa, chặn, tất cả gói gọn trong vài phút.
Người còn chịu viết thư tay bây giờ hiếm lắm.
Cô có chút tò mò, bèn nhét bức thư tình của "Cún côn" vào cặp, định về nhà rồi đọc sau.
Trên đường về, Tưởng Kinh Hàn vẫn như mọi khi đi bên cạnh cô, trông nghiêm nghị như một phiên bản da trắng của "Bao Công".
Mỗi lần cô vừa định ghé mua kem đá, cậu lại kéo quai cặp của cô về, lạnh nhạt buông ba chữ: "Đến kỳ rồi."
Yến Thu chỉ đành thôi.
Nhưng càng nghĩ càng không cam tâm. Không được ăn kem, ngồi trên ghế sô pha người cứ bứt rứt, nên cô dứt khoát xuống lầu lần nữa.
Tiệm tạp hóa của bà Vương đã bày sẵn tủ kem ra ngoài, đúng là trời ban cho ta cơ hội.
Cô cắn một miếng kem ốc quế, vừa đi vừa ăn.
Khi quay lại sân bóng rổ sáng đèn, thỉnh thoảng vang lên những tiếng rè rè chói tai.
Cô ngó thử vào trong.
Một tấm màn trắng khổng lồ được dựng ở một đầu sân, hai bên đặt hai chiếc loa, lúc này đang phát ra tiếng "rè rè" vì tiếp xúc kém. Vài công nhân mặc đồng phục quản lý đang điều chỉnh thiết bị.
Nhiều người mang theo ghế đẩu nhỏ, ngồi thành từng nhóm hai ba người giữa sân.
Thời buổi này mà vẫn còn chiếu phim ngoài trời, Yến Thu suýt tưởng mình đã xuyên không.
Một người ở giữa sân bóng cực kỳ phấn khích, khoa tay múa chân, không biết đang nói chuyện với ai, "Lại đây xem phim "ba ba" (*) nè!!"
(*) "
" (bà bà diàn yǐng) là cách gọi dân gian/ địa phương của phim chiếu bóng ngoài trời, thường chiếu bằng máy chiếu cũ phát ra tiếng ba ba ba, nên trẻ con gọi vui là "phim ba ba".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!