Chương 37: (Vô Đề)

Chuyện cô tiểu thư họ Yến ở tầng ba vốn là người thích ăn mềm không thích ăn cứng, cả khu nhà đều biết.

Điều này đã được Tưởng Kinh Hàn và Dụ Gia Thụ đúc kết kinh nghiệm.

Đừng nhìn hai người bọn họ bây giờ ai cũng lạnh lùng, hồi cấp hai họ cũng nghịch ngợm và thích phá phách như nhau.

Hai người trốn ở góc tường, một người canh chừng, một người nhảy ra hù dọa cô.

Hôm đó, Yến Thu mặc một chiếc váy mới, hớn hở gọi Dụ Gia Thụ xem những bông hoa ren trên tà váy trắng. Dụ Gia Thụ "ừm" một tiếng, khen cô đẹp, rồi liếc mắt ra hiệu về phía sau cô.

Tưởng Kinh Hàn đeo mặt nạ quỷ, đột ngột xuất hiện từ phía sau, còn phát ra những âm thanh kỳ quái để hù dọa cô.

Yến Thu bất ngờ, sợ đến mức tim ngừng đập, không đứng vững, bị vấp vào mép bồn hoa nhỏ, ngồi phịch xuống vũng nước mưa còn chưa khô hẳn.

Cô ngồi ngây người một lúc, bình tĩnh lại, rồi rất điềm tĩnh gạt tay hai người đang há hốc mồm đưa ra giúp đỡ, rút khăn giấy lau vết bẩn, lấy áo khoác đồng phục trong ba lô ra buộc ngang eo, không thèm nói một lời, đi thẳng về nhà.

Dụ Gia Thụ cảm thấy vô cùng áy náy, chân thành viết một lá thư xin lỗi dài, thỉnh thoảng giúp cô làm bài tập để xin cô tha thứ.

Yến Thu sai cậu ấy giúp cô làm bài tập Toán mấy ngày liền, cuối cùng cũng mềm lòng.

Tưởng Kinh Hàn thì khác.

Đến giờ Yến Thu vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của cậu.

Cậu mua hơn 20 chiếc váy trắng với các kiểu dáng khác nhau, bỏ trong túi, để trước cửa nhà cô.

Bà nội Yến suýt nữa tưởng là ai vô ý thức vứt rác trước cửa nhà họ.

Yến Thu mặt đờ ra, lấy từng chiếc ra xem. Từ thương hiệu C ở phía Nam thành phố đến thương hiệu D ở phía Bắc, gần như tất cả váy trắng trong các trung tâm thương mại ở Thành Đô đều bị cậu ấy mua hết.

Cô gắng sức xách túi lớn đến gõ cửa nhà cậu, chiếc váy voan trắng tinh, cổ chữ V sâu, xuyên thấu, đầu nổi lên dấu chấm hỏi, chất vấn cậu ấy, "Ý cậu là sao?"

Tưởng Kinh Hàn im lặng một lúc, không giải thích rằng đây là kết quả của việc cậu ấy không chọn kỹ, mà trực tiếp bảo nhân viên gói hết những chiếc váy trắng mà cô có thể mặc.

Cậu ngước mắt nhìn chiếc voan trắng mỏng đến mức không che được gì, một tay kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, che đi vành tai hơi đỏ.

Yến Thu nghe thấy giọng nói của cậu truyền đến từ dưới mũ, gần như cả khuôn mặt bị che khuất, không nhìn rõ biểu cảm, đường quai hàm sắc nét như được điêu khắc.

Cậu thản nhiên nói: "Chiếc váy kia của cậu không đẹp."

"Tớ mua cho cậu vài chiếc khác."

Không khí như chết lặng.

Nói xong, cậu im lặng chờ đợi phản hồi, đợi mãi không thấy, bèn đưa tay kéo mũ xuống, thấy Yến Thu tức giận quay về nhà, đóng cửa "rầm" một tiếng.

Cậu hơi không hiểu, đứng trước cửa nhà suy tư.

Một lúc sau, Yến Thu mở cửa, chìa một tay ra, kéo chiếc túi lớn đó, cố sức ném ra ngoài, thò mặt ra lườm cậu ấy một cái, rồi lại mạnh bạo đóng cửa lại.

Tưởng Kinh Hàn: "…"

Sao mặt cô ấy đỏ như vậy nhỉ?

—-

"Đứng lâu như vậy không mỏi à, cô nương?" 

Dụ Gia Thụ tinh ý, nhân cơ hội chuồn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!