Chương 35: (Vô Đề)

Yến Thu ôm quyển sách Lịch sử xuống lầu, trên đường đến giảng đường thì tình cờ gặp Lão Đặng đang sốt ruột quát cô giáo Hạo Bình

"Lớp các cô chỉ có hơn 20 người, chỗ còn chưa ngồi kín nữa là."

Hạo Bình cũng đang cầm xấp hồ sơ, gấp gáp không kém: "Nhưng biết làm sao giờ, lấy đâu ra thêm học sinh nữa chứ."

Lão Chu ôm cốc trà, kẹp quyển sách Toán dưới nách, vừa đi ngang qua vừa ngân nga bài hát, trông rất ung dung.

"Ê, thầy Chu," Lão Đặng gọi với lại, "Tiết sau lớp thầy học môn gì vậy?"

Yến Thu đi xa dần, đến giảng đường, chọn một chỗ ngồi xuống.

Hàng thứ ba cạnh cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy ánh nắng rải trên những tán cây ngô đồng bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, học sinh lớp 14 cũng lần lượt kéo đến tìm chỗ ngồi, nhưng vẫn còn lâu mới lấp đầy 45 chỗ ngồi có sẵn trong phòng.

Bên cạnh Yến Thu là một nữ sinh cô không quen biết.

Năm phút sau, một trận ồn ào vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong lớp học.

Vài gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa lớp, với vẻ không tình nguyện.

"Cái quái gì vậy, còn chiếm cả tiết Toán của tớ."

"Ai đời lại bắt học sinh lớp tự nhiên đi nghe tiết Lịch sử chứ?"

Chỉ có Đỗ Phi Vũ là rất hào hứng: "Các cậu không nghe à, Lão Đặng bảo Lão Chu chọn vài đứa đẹp trai đến! Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là bọn mình đẹp trai đó!"

Lý Minh Tuấn, người không được chọn nhưng vẫn đi theo hóng hớt "Mẹ nó, ý mày là sao hả?"

Yến Thu: "……"

Cô nhìn Tưởng Kinh Hàn, người đứng cuối cùng trong đám đông, một tay đút túi, tay kia xách cuốn sách Lịch sử mới toanh, xem ra mới lấy từ tủ ra không lâu, lười biếng bước vào.

Một nữ sinh phía trước cô kích động chọc tay vào bạn cùng bàn: "Tây Vũ! Tây Vũ! Mau nhìn kìa!"

Diệp Tây Vũ mắt sáng rực, không ngừng nhìn chằm chằm Tưởng Kinh Hàn, bực bội hất tay cô bạn cùng bàn ra, "Tớ thấy rồi, cần cậu nói chắc?"

Tưởng Kinh Hàn thì chẳng phản ứng gì, đi thẳng tới chỗ Yến Thu, lướt qua Diệp Tây Vũ như thể chưa từng quen biết cậu ta.

Lông mi dài hơi cụp xuống, đôi mắt hơi xếch lịch sự nhìn cô bạn đang ngồi cạnh Yến Thu.

"Bạn học, cậu có thể đổi chỗ với tớ không?"

Cô gái kia há miệng "a" một lúc lâu, như vẫn chưa kịp phản ứng.

Yến Thu sợ cô không đồng ý, liếc cậu một cái, lên tiếng giải vây:

"Cái mông cậu quý giá đến mức nào mà cứ phải ngồi chỗ này."

Cô bạn kia cuối cùng cũng hoàn hồn, vội đáp: "Được chứ, đương nhiên là được."

Ban đầu cô ấy định ngồi cạnh học sinh hạng nhất toàn khối để học hỏi phương pháp và tác phong học tập, nhưng tình hình đã thay đổi, Tưởng Kinh Hàn đích thân ra tay rồi.

Cặp đôi mà cô "chèo thuyền" từ lâu, sao cô có thể chen vào được nữa!

Tưởng Kinh Hàn buông tay đang nắm gáy sách, cuốn Lịch sử nằm trên bàn học màu xanh lá cây, cậu lịch sự nói lời cảm ơn với cô gái đang thu dọn sách vở.

Yến Thu nhìn cậu thiếu gia đuổi người ta đi, duỗi chân dài ngồi xuống cạnh mình, hơi khó chịu: "Làm phiền người ta làm gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!