Chương 34: (Vô Đề)

Cuộc sống sau khai giảng vẫn như thường lệ, chỉ là sau khi nộp đơn, cô đã chuyển sang một nơi khác.

Khi Yến Thu dọn đồ sang lớp 14 mới phát hiện sự khác biệt lớn giữa các lớp với nhau.

Lớp này sẽ không cười ồ lên khi giáo viên nói líu lưỡi, không hò reo chạy nhảy khắp phòng khi tan học, và cũng không cùng nhau xin giáo viên bộ môn xem phim khi giáo viên chủ nhiệm vắng mặt.

Ở đây chỉ có sự im lặng kỳ lạ khi học sinh cúi gằm mặt không nói gì lúc giáo viên tương tác đặt câu hỏi, và sự yên tĩnh tranh thủ từng giây từng phút cắm đầu vào học khi tan học.

Yến Thu nhìn người bạn bàn trên của mình, đủ loại sách luyện thi chất đống cao hơn cả người, lúc này đang vùi đầu làm một cuốn đề thi tốt nghiệp siêu dày, không nghỉ ngơi suốt cả buổi sáng.

"……"

Cô cảm thấy ngột ngạt, bèn ra ngoài hành lang hít thở một chút.

Tống Cảnh Đường vừa nộp xong bản kế hoạch chi tiết cho Cô Thanh, đang trên đường từ văn phòng trở về, thì nhìn thấy cô đang chống tay lên lan can ngước nhìn trời.

"Chuyện bài phát biểu trong lễ khai giảng, cảm ơn cậu nhé."

Yến Thu đang đếm số đám mây trên trời, sắp đếm xong thì bị cắt ngang, tiếc nuối thở dài.

"Không có gì, đó là việc nên làm mà."

"Đã quen với nơi này chưa?"

Ngón tay Yến Thu gõ nhẹ lan can, mắt hững hờ nhìn xa xăm.

"Cũng không có gì gọi là quen hay không quen. Những khoảng thời gian nhiều người tụ tập bên nhau, suy cho cùng cũng chỉ là số ít trong đời thôi."

Phần lớn thời gian, vẫn phải tự hòa giải với chính mình.

"Ừ." Trong mắt Tống Cảnh Đường thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự tán thưởng vì sự thông suốt, rộng lượng của cô.

"Tuần sau tớ đang chuẩn bị Đại hội Mô phỏng Liên Hiệp Quốc, trước đó tớ từng nhắn WeChat với cậu rồi. Cô Thanh bảo mình chọn đại diện cho khối 11, tớ nghĩ đến cậu, không biết cậu có muốn tham gia không?"

Yến Thu ớ ra một tiếng, còn chưa kịp từ chối thì Cô Thanh đã giày cao gót lộp cộp bước đến như gió.

"Sắp vào học rồi, hai đứa làm gì đấy?"

"À, cô Lý, em đang hỏi bạn Yến Thu có muốn hỗ trợ em tổ chức Đại hội Mô phỏng Liên Hiệp Quốc không ạ."

Yến Thu thầm kêu không ổn.

Chuyện này sao có thể nói trước mặt giáo viên chứ!

Quả nhiên, bàn tay thon thả của Cô Thanh khẽ nâng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Cô cũng thấy Yến Thu rất được. Vậy hai đứa cùng phụ trách đi. Cô đồng ý cho hai đứa nghỉ tiết tiếng Anh."

Tống Cảnh Đường bình tĩnh gật đầu nhẹ, "Cảm ơn cô Lý."

Yến Thu: "……"

Hai người sao có thể như vậy chứ?!

Cô khóc không ra nước mắt, ôm một chồng tài liệu, đi đến ghế dài bên cạnh sân vận động ngồi xuống.

"Xin lỗi nhé, lại kéo cậu vào mấy việc bận rộn này."

Giọng cậu chân thành, ấm áp dễ chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chân thành xen lẫn áy náy của Tống Cảnh Đường, chẳng nổi giận nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!