*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 33" Viên kẹo thứ ba mươi ba – "Gửi lời chúc đặc biệt đến bạn cùng bàn của tôi."Sau bài phát biểu theo thường lệ, Yến Thu lặng lẽ đứng giữa tiếng vỗ tay như sóng vỗ, bình thản cúi người rồi bước xuống sân khấu.
Cô ngồi ở hàng ghế đầu, yên lặng nhìn Tưởng Kinh Hàn bước lên sân khấu.
Chàng trai hoàn toàn khác so với vẻ mặt tủi thân, dường như đang cố kìm nén vô số ấm ức ở hậu trường vừa rồi.
Chiếc áo sơ mi trắng học sinh bình thường, nhưng mặc trên người cậu lại như được may đo riêng. Ngay cả độ cong ở bờ vai và lưung cũng phảng phất nét kiêu hãnh tuổi trẻ.
Cậu đứng thẳng trên sân khấu, giọng trầm thấp. Chỉ cần giới thiệu bản thân đơn giản đã gây ra một tràng tiếng hò reo.
"Chào mọi người, tôi là Tưởng Kinh Hàn, lớp 11/10."
"Điều tôi muốn nói với mọi người…" Cậu ngừng lại, ánh mắt lướt quanh, như thể mỗi người đều đã đối diện với cậu một lần.
Bốn mắt nhìn nhau, người ta luôn không kìm được rung động.
"Điều tôi muốn nói với mọi người là —"
Cả hội trường bỗng chốc yên tĩnh hẳn, vô số người nín thở, như thể sợ làm kinh động đến lời cậu ta sắp nói.
Tưởng Kinh Hàn thản nhiên: "Tôi quên mang bản thảo rồi."
Yến Thu: …
Thầy Đặng: …
Dương Thăng: …
Tất cả mọi người: …
"Vừa nãy có vài chuyện xảy ra." Dường như Tưởng Kinh Hàn thoáng liếc nhìn về phía cô. Dưới ánh đèn trắng chiếu sáng, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi xếch, cậu đẹp đến kinh ngạc.
"Bài phát biểu để quên ở hậu trường rồi. Trước hết xin lỗi mọi người."
Khóe môi cậu hơi nhếch, chẳng hề để tâm đến rắc rối mình gây ra, nhẹ nhàng xoay chuyển tình thế: "Nhưng khả năng ứng biến của tôi cũng khá tốt, nên mọi người đừng lo."
Yến Thu nghe thấy Lão Chu ngồi xuống phía sau cô, làm chiếc ghế của cô cũng rung lên, mắng một câu, "Cái thằng nhóc con."
Cô nhìn chàng trai đứng thẳng tắp, đầy nhiệt huyết trên sân khấu, nhớ lại "một vài chuyện" vừa xảy ra ở hậu trường, khiến cậu phải nói lắp bắp, không rõ ràng trước hàng ngàn người trong hội trường.
—
20 phút trước, ở hậu trường hội trường lớn.
Rõ ràng Tưởng Kinh Hàn không hề có biểu cảm gì, hoàn toàn thu lại nét kiêu ngạo thường ngày, lông mày rũ xuống, ánh mắt cụp xuống, lặng lẽ cáo trạng tội lỗi của cô, cứ như uất ức đến cùng cực.
Rõ biết là cậu đang giả vờ.
Thế nhưng Yến Thu vẫn cứ mắc bẫy.
Cô thở dài, giọng nhẹ hẳn đi: "Nói đi. Vậy cậu muốn thế nào?"
"Đâu phải tôi muốn là được."
"Thì cũng phải nói trước chứ."
Tưởng Kinh Hàn vẫn không ngẩng đầu, giọng cũng rất nhẹ: "Cái gì cũng được thật sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!