(*) "Chu U Vương đốt lửa hiệu triệu đùa giỡn chư hầu, Đát Kỷ còn cười một cái cơ mà" là một câu nói ẩn dụ. Đây là lời mỉa mai sự mê muội của đế vương, châm biếm sức quyến rũ có thể khiến quyền lực điên cuồng. Vì muốn sủng phi Bao Tự cười mà nhiều lần đốt lửa hiệu báo động giả khiến chư hầu mất lòng tin. Tác giả đã thay Bao Tự bằng Đát Kỷ nhằm tăng thêm tính châm biến.
—-
Mùng Hai Tết, trời hơi âm u.
Gió lạnh từ Siberia mang theo hơi nước ẩm ướt quất vào mặt, lành lạnh đến rát da.
Yến Thu khoác áo choàng đen, mái tóc xõa dài, tay cầm một chiếc ô đen, ngồi vào taxi.
Trong tay còn ôm một bó hoa, những bông cúc trắng nở to, được gói trong giấy và ruy băng đen tuyền.
"Có vẻ trời sắp mưa rồi."
Lác đác vài hạt mưa rơi lên kính chắn gió, bác tài bật cần gạt mưa. Trong xe chỉ còn lại tiếng gạt mưa chậm rãi, đều đều như nhịp tim.
Yến Thu lặng lẽ nhìn ra ngoài khung cảnh u ám, mờ nhòe, chợt nghĩ dường như năm nào vào mùng Hai cũng đều đổ mưa.
Bó hoa trắng đen đan xen dựa vào ô cửa xe phủ đầy mưa, xen lẫn sắc trời xám xịt, mang theo vẻ đẹp vừa lạnh lẽo vừa vụn vỡ.
Chiếc xe chầm chậm leo dốc trong màn mưa, tiến qua cổng sắt hoa văn lộng lẫy của nghĩa trang.
Hai bên đường, những cây vạn tuế và cây đa chỉ còn trơ lại những cành khô khẳng khiu. Dù đang là dịp Tết, vẫn không thể xua đi vẻ hiu quạnh của mùa đông khiến nơi này càng nhuốm thêm màu tịch mịch.
Cô cảm thấy tiếc nuối, năm nào đến cũng là dịp Tết, chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy nơi này xanh tươi, rậm rạp.
Yến Chiêu đi bộ chậm rãi, nắm hờ chiếc ô cán dài màu đen, không mở ra, cứ để mặc những hạt mưa rơi ướt mái tóc, chậm rãi tiến vào trung tâm nghĩa trang.
Trước bia mộ có một bó hoa linh lan trắng, có lẽ đã được ba ngày, cành lá đã úa vàng. Cơn mưa nhỏ li ti trút xuống cũng không thể làm nó hồi sinh.
Lương Tố thích tặng linh lan nhất.
Yến Thu cúi đầu lấy bó hoa cũ đi, thay vào bó cúc trắng tươi mới.
Trắng và đen như trở thành gam màu chủ đạo của thế giới này.
Những cành cây khô trụi, bia đá xám bạc, hoa cúc trắng nở rộ không tiếng động, và cô gái mặc đồ màu đen.
Yến Thu ngồi xổm xuống, lau sạch bùn đất dưới chân bia mộ, dựng ô vào bên cạnh bia, như thể đang che chắn gió mưa cho một ai đó.
"Lâu rồi không đến thăm anh."
Yến Thu nhìn chăm chăm vào bức ảnh trước mặt, bắt đầu chậm rãi trò chuyện.
"Tết đến nữa rồi."
"Ông bà nội vẫn khỏe mạnh, tinh thần rất tốt."
"Tối giao thừa ăn cơm, bà nội còn lén gắp cho anh mấy cái cánh gà, làm em chẳng được ăn bao nhiêu hết."
"Cô út lì xì cho em rất nhiều, chắc là có phần của anh trong đó nữa."
"Em họ lớn đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn nhiều. Thằng em họ nhỏ hình như cũng không tè dầm nữa rồi."
"Còn em…"
Cô gái cụp mắt, hồi tưởng lại một năm qua của mình, giọng điệu bình thản như đang kể về cuộc đời một người xa lạ.
"Năm nay em về từ Thượng Hải. Có lẽ em vẫn không hợp với nơi đó, không thể sống ở đó được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!